0 chữ
Chương 20
Quyển 1 - Chương 20
Đạo diễn là người tinh ý, ông ta biết người mà Lôi Hình thực sự hứng thú là Thượng Thời, nhưng Thượng Thời lại ít nói, nên ông ta rất sẵn lòng làm cầu nối cho hai người.
Nếu ông ta có thể tiến cử Thượng Thời thì đó là một chuyện tốt cho cả ông ta lẫn Thượng Thời.
Thượng Thời chạm phải ánh mắt u ám của Lôi Hình, có chút lười biếng đáp: "Tôi vào vai một hoàng tử, bị thái giám khinh nhục cưỡиɠ ɠiαи."
“Ồ, vậy à? Nghe thú vị đấy.”
Lôi Hình cũng chẳng lựa lời mà nói, cốt truyện này thật sự không thể gọi là thú vị được. Dù chỉ là diễn kịch nhưng không ít diễn viên đã bị ám ảnh tâm lý sau khi diễn xong những vai như vậy.
Thượng Thời khẽ nhếch môi cười, kết hợp với vết bớt đỏ dữ tợn trên mặt, tạo nên một vẻ đẹp yêu dã khó tả: “Tổng giám đốc Lôi có muốn thử qua vai diễn không? Vừa hay chỗ chúng tôi... Đang thiếu một thái giám.”
Nghe Thượng Thời nói vậy, sắc mặt đạo diễn chợt biến đổi, không ngừng ra hiệu cho anh.
Không phải là không thể tìm một vai để Lôi Hình diễn cho vui, nhưng Lôi Hình là nhà đầu tư lớn, là kim chủ cơ mà! Ai lại để kim chủ đi đóng một vai thái giám nhỏ bé chứ?
Lúc này ông ta cũng không tiện chen vào, nếu không sẽ giống như ông ta không muốn Lôi Hình diễn vậy.
Thượng Thời chỉ thuận miệng nói vậy thôi, đoàn phim thiếu gì người, chỉ cần một thái giám, tùy tiện bắt một diễn viên quần chúng nào đó cũng có thể diễn được.
Đương nhiên Lôi Hình cũng hiểu điều này, nhưng hắn ta vẫn gật đầu đồng ý. “Tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội như vậy.”
Về phần diễn viên quần chúng bị thay thế, tuy rằng không được diễn nhưng anh ta cũng nhận được tiền công hôm đó, vậy là đủ rồi. Dù sao, với loại diễn viên quần chúng nhỏ bé như anh ta, cơ hội lên hình gần như là không có. Cho dù có lên hình thì sao chứ?
Cũng chỉ là thoáng qua thôi, còn nhanh hơn cả mấy gã đàn ông vô dụng, huống chi anh ta lại còn xấu xí nữa, có lên hình hay không cũng vậy.
Lôi công tử nhà họ Lôi muốn thử sức thì tuy chỉ là một vai nhỏ nhưng cũng được hưởng đãi ngộ như sao trên trời, khiến cho cảnh diễn buổi tối của Thượng Thời bị đẩy lên trước.
Dù các diễn viên khác có nổi tiếng đến đâu thì họ cũng chỉ đến để kiếm tiền, còn Lôi Hình là người phát tiền cho họ, xem như là nửa ông chủ, đương nhiên là phải để ông chủ được thảnh thơi rồi.
Lôi Hình nhìn bộ trang phục thái giám màu xanh đậm trên người, đôi môi mỏng khẽ mím lại, hình xăm trên cổ cũng vừa mới được che đi bằng kem nền.
Hắn ta thay quần áo xong mới lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn. Vừa rồi, giọng điệu của Thượng Thời không hề có chút khıêυ khí©h nào, giống như đang nói một chuyện cực kỳ bình thường, chỉ là cố tình hắn ta lại đồng ý mà thôi.
Thượng Thời ngồi trên chiếc sập mỹ nhân dưới đình nghỉ mát, uống nước trong bình giữ nhiệt. Ánh mắt anh lơ đãng liếc qua, liền nhìn thấy Lôi Hình trong bộ trang phục thái giám.
Có lẽ do vẻ tự phụ và u ám trên người Lôi Hình quá nặng nên nhìn hắn ta chẳng giống thái giám chút nào, ngược lại giống như công tử nhà giàu trộm mặc đồ thái giám hơn.
Lôi Hình không ngờ đóng một vai diễn lại phiền toái đến thế, một đám người bôi trét đủ thứ lên mặt hắn ta, suýt chút nữa hắn ta không kìm nén được cơn giận trong l*иg ngực.
Ai ngờ vừa liếc mắt, kẻ khơi mào mọi chuyện lại đang ngồi trên sập mỹ nhân, nhàn nhã uống trà.
Nếu ông ta có thể tiến cử Thượng Thời thì đó là một chuyện tốt cho cả ông ta lẫn Thượng Thời.
Thượng Thời chạm phải ánh mắt u ám của Lôi Hình, có chút lười biếng đáp: "Tôi vào vai một hoàng tử, bị thái giám khinh nhục cưỡиɠ ɠiαи."
“Ồ, vậy à? Nghe thú vị đấy.”
Lôi Hình cũng chẳng lựa lời mà nói, cốt truyện này thật sự không thể gọi là thú vị được. Dù chỉ là diễn kịch nhưng không ít diễn viên đã bị ám ảnh tâm lý sau khi diễn xong những vai như vậy.
Thượng Thời khẽ nhếch môi cười, kết hợp với vết bớt đỏ dữ tợn trên mặt, tạo nên một vẻ đẹp yêu dã khó tả: “Tổng giám đốc Lôi có muốn thử qua vai diễn không? Vừa hay chỗ chúng tôi... Đang thiếu một thái giám.”
Không phải là không thể tìm một vai để Lôi Hình diễn cho vui, nhưng Lôi Hình là nhà đầu tư lớn, là kim chủ cơ mà! Ai lại để kim chủ đi đóng một vai thái giám nhỏ bé chứ?
Lúc này ông ta cũng không tiện chen vào, nếu không sẽ giống như ông ta không muốn Lôi Hình diễn vậy.
Thượng Thời chỉ thuận miệng nói vậy thôi, đoàn phim thiếu gì người, chỉ cần một thái giám, tùy tiện bắt một diễn viên quần chúng nào đó cũng có thể diễn được.
Đương nhiên Lôi Hình cũng hiểu điều này, nhưng hắn ta vẫn gật đầu đồng ý. “Tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội như vậy.”
Về phần diễn viên quần chúng bị thay thế, tuy rằng không được diễn nhưng anh ta cũng nhận được tiền công hôm đó, vậy là đủ rồi. Dù sao, với loại diễn viên quần chúng nhỏ bé như anh ta, cơ hội lên hình gần như là không có. Cho dù có lên hình thì sao chứ?
Lôi công tử nhà họ Lôi muốn thử sức thì tuy chỉ là một vai nhỏ nhưng cũng được hưởng đãi ngộ như sao trên trời, khiến cho cảnh diễn buổi tối của Thượng Thời bị đẩy lên trước.
Dù các diễn viên khác có nổi tiếng đến đâu thì họ cũng chỉ đến để kiếm tiền, còn Lôi Hình là người phát tiền cho họ, xem như là nửa ông chủ, đương nhiên là phải để ông chủ được thảnh thơi rồi.
Lôi Hình nhìn bộ trang phục thái giám màu xanh đậm trên người, đôi môi mỏng khẽ mím lại, hình xăm trên cổ cũng vừa mới được che đi bằng kem nền.
Hắn ta thay quần áo xong mới lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn. Vừa rồi, giọng điệu của Thượng Thời không hề có chút khıêυ khí©h nào, giống như đang nói một chuyện cực kỳ bình thường, chỉ là cố tình hắn ta lại đồng ý mà thôi.
Có lẽ do vẻ tự phụ và u ám trên người Lôi Hình quá nặng nên nhìn hắn ta chẳng giống thái giám chút nào, ngược lại giống như công tử nhà giàu trộm mặc đồ thái giám hơn.
Lôi Hình không ngờ đóng một vai diễn lại phiền toái đến thế, một đám người bôi trét đủ thứ lên mặt hắn ta, suýt chút nữa hắn ta không kìm nén được cơn giận trong l*иg ngực.
Ai ngờ vừa liếc mắt, kẻ khơi mào mọi chuyện lại đang ngồi trên sập mỹ nhân, nhàn nhã uống trà.
12
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
