0 chữ
Chương 17
Quyển 1 - Chương 17
“Tôi phải đi làm đây. Lát nữa nếu cậu còn ở đây thì giúp tôi tưới hoa ở ban công nhé. Trong tủ có không ít đồ ăn vặt, cậu muốn ăn thì cứ ăn. Đồ của Văn Ngọc cậu đều có thể tùy tiện dùng, nhưng đồ của tôi thì không được. Văn Ngọc đưa chìa khóa cho cậu rồi, cậu cứ cầm đi.”
Anh thay quần áo xong, khoác áo ngoài lên khuỷu tay, khi nói chuyện cũng chẳng buồn liếc anh ta lấy một cái.
Anh cũng chẳng muốn giữ đồ của Đậu Văn Ngọc lại, Từ Khang Bình dùng xong thì vứt đi là được.
Thế nhưng nguyên chủ thì vẫn còn thích Đậu Văn Ngọc lắm. Dù cậu ta không về thường xuyên, nguyên chủ vẫn chuẩn bị đủ thứ đồ dùng cá nhân, chỉ chờ cậu ta về là có thể dùng đến.
Thượng Thời cũng không sợ Từ Khang Bình trộm đồ. Chỉ cần nhìn qua dáng vẻ của Từ Khang Bình thôi là biết ngày thường cậu ta chẳng thiếu tiền. Quần áo đầy tủ của cậu cũng chẳng có cái nào sánh được với bộ đồ đắt tiền cậu ta đang mặc.
... Bên kia, Đậu Văn Ngọc nhận được tin nhắn của Từ Khang Bình. Tuy cách Thượng Thời nói năng có hơi kỳ quặc nhưng cậu ta vẫn cảm nhận được Thượng Thời đang ghen.
Dù sao cũng không phải chỉ một mình cậu ta ghen, Đậu Văn Ngọc thấy lòng thoải mái hơn nhiều. Nhưng ngay sau đó, cậu ta lại nghĩ đến ánh trăng sáng của mình, tâm trạng lại chẳng còn đẹp đẽ gì.
Đậu Văn Ngọc thích người kia đã lâu, nhưng người kia lại cực kỳ lạnh nhạt với mọi người xung quanh, ngay cả với cậu ta cũng vậy. Cậu ta đã từng ân cần, từng chiều chuộng, nhưng người nọ cứ mãi dầu muối không ăn.
Cậu ta đã gặp phải trắc trở hết lần này đến lần khá, khiến cậu ta vừa yêu vừa hận, lại càng không thể hạ mình làm những chuyện cầu xin được yêu trước mặt mọi người.
Nếu bị từ chối thì còn mất mặt hơn.
Từ nhỏ đến lớn cậu ta đã quen được nâng niu như trăng giữa sao, ngay cả chuyện ghen tuông cũng phải trả đũa.
Ánh trăng sáng chẳng thèm nhìn cậu ta, trong lòng cậu ta tức tối, cứ nhìn chằm chằm vào tấm ảnh Thượng Thời và Quý Hoành ôm nhau trên điện thoại hồi lâu, rồi nhấn vào liên hệ ghim trên đầu, gửi cho ánh trăng sáng của mình.
Còn ra vẻ đáng thương mà hỏi một câu: "Làm sao bây giờ?" Cứ như thể từ đầu đến cuối cậu ta vẫn luôn là người bị hại vậy.
Đậu Văn Ngọc không nhận được hồi âm nào. Điều này cũng nằm trong dự đoán của cậu ta. Cậu ta chỉ muốn đối phương có thể bênh vực cậu ta một chút, tốt nhất là thương xót cậu ta.
Quả thật đối phương đã thấy bức ảnh Đậu Văn Ngọc gửi, nhưng những gì hắn ta thấy lại có điểm giống, cũng có điểm khác so với dự đoán của Đậu Văn Ngọc.
Hắn ta thật sự rất để ý đến bức ảnh này, nhưng không phải vì Đậu Văn Ngọc, cũng chẳng phải vì chồng của Đậu Văn Ngọc, mà chỉ vì Thượng Thời mà thôi.
Ảnh chụp là chụp trộm, phóng to lên thì hơi bị lệch. Ánh mắt người đàn ông dừng lại ở đoạn eo trắng nõn Thượng Thời vô tình để lộ ra, môi mỏng khẽ mím, cắt ảnh một cách đơn giản rồi lưu lại.
...
Buổi chiều Thượng Thời mới bắt đầu quay nên anh không cần đến đoàn phim quá sớm.
Những nhân vật anh được đóng đều là nhân vật phụ, nhưng không có nghĩa là nhân vật phụ không tốt. Nếu diễn hay thì ngay cả nhân vật phụ cũng có thể trở nên rất xuất sắc, cũng có thể hút fan.
Nhưng vấn đề là Thượng Thời diễn dở tệ, kỹ năng diễn xuất không đủ, không thể đảm nhận những nhân vật phụ đòi hỏi kỹ năng diễn xuất cao.
Anh thay quần áo xong, khoác áo ngoài lên khuỷu tay, khi nói chuyện cũng chẳng buồn liếc anh ta lấy một cái.
Anh cũng chẳng muốn giữ đồ của Đậu Văn Ngọc lại, Từ Khang Bình dùng xong thì vứt đi là được.
Thế nhưng nguyên chủ thì vẫn còn thích Đậu Văn Ngọc lắm. Dù cậu ta không về thường xuyên, nguyên chủ vẫn chuẩn bị đủ thứ đồ dùng cá nhân, chỉ chờ cậu ta về là có thể dùng đến.
Thượng Thời cũng không sợ Từ Khang Bình trộm đồ. Chỉ cần nhìn qua dáng vẻ của Từ Khang Bình thôi là biết ngày thường cậu ta chẳng thiếu tiền. Quần áo đầy tủ của cậu cũng chẳng có cái nào sánh được với bộ đồ đắt tiền cậu ta đang mặc.
Dù sao cũng không phải chỉ một mình cậu ta ghen, Đậu Văn Ngọc thấy lòng thoải mái hơn nhiều. Nhưng ngay sau đó, cậu ta lại nghĩ đến ánh trăng sáng của mình, tâm trạng lại chẳng còn đẹp đẽ gì.
Đậu Văn Ngọc thích người kia đã lâu, nhưng người kia lại cực kỳ lạnh nhạt với mọi người xung quanh, ngay cả với cậu ta cũng vậy. Cậu ta đã từng ân cần, từng chiều chuộng, nhưng người nọ cứ mãi dầu muối không ăn.
Cậu ta đã gặp phải trắc trở hết lần này đến lần khá, khiến cậu ta vừa yêu vừa hận, lại càng không thể hạ mình làm những chuyện cầu xin được yêu trước mặt mọi người.
Nếu bị từ chối thì còn mất mặt hơn.
Ánh trăng sáng chẳng thèm nhìn cậu ta, trong lòng cậu ta tức tối, cứ nhìn chằm chằm vào tấm ảnh Thượng Thời và Quý Hoành ôm nhau trên điện thoại hồi lâu, rồi nhấn vào liên hệ ghim trên đầu, gửi cho ánh trăng sáng của mình.
Còn ra vẻ đáng thương mà hỏi một câu: "Làm sao bây giờ?" Cứ như thể từ đầu đến cuối cậu ta vẫn luôn là người bị hại vậy.
Đậu Văn Ngọc không nhận được hồi âm nào. Điều này cũng nằm trong dự đoán của cậu ta. Cậu ta chỉ muốn đối phương có thể bênh vực cậu ta một chút, tốt nhất là thương xót cậu ta.
Quả thật đối phương đã thấy bức ảnh Đậu Văn Ngọc gửi, nhưng những gì hắn ta thấy lại có điểm giống, cũng có điểm khác so với dự đoán của Đậu Văn Ngọc.
Ảnh chụp là chụp trộm, phóng to lên thì hơi bị lệch. Ánh mắt người đàn ông dừng lại ở đoạn eo trắng nõn Thượng Thời vô tình để lộ ra, môi mỏng khẽ mím, cắt ảnh một cách đơn giản rồi lưu lại.
...
Buổi chiều Thượng Thời mới bắt đầu quay nên anh không cần đến đoàn phim quá sớm.
Những nhân vật anh được đóng đều là nhân vật phụ, nhưng không có nghĩa là nhân vật phụ không tốt. Nếu diễn hay thì ngay cả nhân vật phụ cũng có thể trở nên rất xuất sắc, cũng có thể hút fan.
Nhưng vấn đề là Thượng Thời diễn dở tệ, kỹ năng diễn xuất không đủ, không thể đảm nhận những nhân vật phụ đòi hỏi kỹ năng diễn xuất cao.
12
0
2 tháng trước
23 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
