0 chữ
Chương 15
Quyển 1 - Chương 15
Từ Khang Bình đi đôi dép lê của Đậu Văn Ngọc mà ngẩn người. Đến khi cậu ta thay giày xong thì Thượng Thời cũng vừa tắm xong bước ra từ phòng tắm.
Mái tóc hơi dài còn ướt sũng dính bết vào nhau, làn da được nước thấm vào càng thêm trắng trẻo, cứ như một đám bông tuyết, chỉ cần dùng tay nắm chặt là tan ra.
"Ăn cơm chưa?"
"Hả?"
"Tôi định làm chút gì đó ăn, cậu có muốn ăn cùng không?" Thượng Thời đi vào bếp, Từ Khang Bình nhìn căn phòng nhỏ này rồi cũng đi theo.
Cậu ta mím môi, nhìn Thượng Thời đang đeo tạp dề bên hông. Ánh mặt trời chiếu từ cửa sổ vào, phác họa đường eo thon gọn, gương mặt với những đường cong rõ nét, đôi môi hơi ướŧ áŧ, trông thật quyến rũ...
Từ Khang Bình vội vàng quay mặt đi, ném những ý nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu.
Từ lúc đối diện với Thượng Thời, cậu ta đã cảm thấy một bầu không khí vừa khó chịu vừa quen thuộc, giống như ở nhà với người lớn tuổi vậy, đặc biệt là bây giờ, cậu ta chẳng khác nào một đứa trẻ đang chờ được cho ăn.
Từ Khang Bình tức giận, rõ ràng cậu ta đến để khiến Thượng Thời ghen tuông, sao lại trở nên bị động như vậy?
"Từ Khang Bình…"
Từ Khang Bình ngước mắt theo bản năng, đối diện với đôi mắt đào hoa lấp lánh, không hiểu sao cậu ta lại cảm thấy hơi căng thảng.
Nột tay Thượng Thời bưng mâm, hỏi vẻ mặt thản nhiên: “Khi cậu lên giường với Đậu Văn Ngọc có dùng bao không?"
Câu hỏi của Thượng Thời khiến Từ Khang Bình ngớ người, nhất thời đứng ngây người ở cửa bếp, ngay cả khi Thượng Thời đi lướt qua, cậu ta cũng không nhận ra.
Chuyện này là sao?
Từ trước đến nay chưa từng có chuyện chính thất thấy tiểu tam lại đi hỏi tiểu tam rằng khi lên giường với chồng mình có dùng bao hay không.
Đây là lần đầu tiên Từ Khang Bình gặp phải chuyện này, đầu óc không kịp phản ứng cũng là bình thường.
Hơn nữa đứng trước một câu hỏi như vậy, cậu ta trả lời như thế nào cũng không xong, bởi vì cơ bản cậu ta chưa làm đến bước cuối cùng với Đậu Văn Ngọc.
Cậu ta không muốn nói ra sự thật, nếu không nói, có lẽ cậu ta còn có thể chọc tức Thượng Thời. Nếu nói ra, cậu ta càng không có mặt mũi.
Cậu ta và Đậu Văn Ngọc đã làm đủ thứ, chỉ là chưa đi đến bước cuối cùng. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì là cậu ta không được hay là Đậu Văn Ngọc không được đây?
Thật ra Đậu Văn Ngọc "giữ mình trong sạch" như vậy không phải vì cậu ta còn chút đạo đức mà hoàn toàn là vì người cậu ta thực sự thích là một người khác.
Đến khi Từ Khang Bình hoàn hồn lại, Thượng Thời đã ngồi vào bàn ăn và bắt đầu thưởng thức bữa sáng.
Cậu ta đã không ít lần nhìn thấy người khác ăn cơm nhưng hiếm khi thấy ai vừa ăn vừa giữ được vẻ tao nhã, ung dung như vậy.
Thượng Thời là một người như vậy, nhưng anh không chỉ tao nhã đơn thuần mà còn có chút quyến rũ. Bộ quần áo vừa vặn tôn lên vóc dáng cân đối của anh, sống mũi thẳng tắp.
Từ Khang Bình kéo ghế ngồi xuống, phát hiện Thượng Thời không chỉ chuẩn bị phần của mình mà còn làm thêm một phần bữa sáng cho cậu ta.
Cậu ta cũng thấy hơi đói bụng. Sáng sớm vừa tỉnh giấc đã bị Đậu Văn Ngọc thúc giục đến đây. Nhưng cậu ta chống cằm, tiếp tục câu chuyện dang dở: “Sao vậy? Anh để ý lắm à? Vậy lúc anh với Văn Ngọc làm có dùng không?”
Từ Khang Bình, một tên tiểu tam mà lại dám chất vấn Thượng Thời, chỉ vì cậu ta cảm thấy Đậu Văn Ngọc không thích anh.
Mái tóc hơi dài còn ướt sũng dính bết vào nhau, làn da được nước thấm vào càng thêm trắng trẻo, cứ như một đám bông tuyết, chỉ cần dùng tay nắm chặt là tan ra.
"Ăn cơm chưa?"
"Hả?"
"Tôi định làm chút gì đó ăn, cậu có muốn ăn cùng không?" Thượng Thời đi vào bếp, Từ Khang Bình nhìn căn phòng nhỏ này rồi cũng đi theo.
Cậu ta mím môi, nhìn Thượng Thời đang đeo tạp dề bên hông. Ánh mặt trời chiếu từ cửa sổ vào, phác họa đường eo thon gọn, gương mặt với những đường cong rõ nét, đôi môi hơi ướŧ áŧ, trông thật quyến rũ...
Từ Khang Bình vội vàng quay mặt đi, ném những ý nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu.
Từ lúc đối diện với Thượng Thời, cậu ta đã cảm thấy một bầu không khí vừa khó chịu vừa quen thuộc, giống như ở nhà với người lớn tuổi vậy, đặc biệt là bây giờ, cậu ta chẳng khác nào một đứa trẻ đang chờ được cho ăn.
"Từ Khang Bình…"
Từ Khang Bình ngước mắt theo bản năng, đối diện với đôi mắt đào hoa lấp lánh, không hiểu sao cậu ta lại cảm thấy hơi căng thảng.
Nột tay Thượng Thời bưng mâm, hỏi vẻ mặt thản nhiên: “Khi cậu lên giường với Đậu Văn Ngọc có dùng bao không?"
Câu hỏi của Thượng Thời khiến Từ Khang Bình ngớ người, nhất thời đứng ngây người ở cửa bếp, ngay cả khi Thượng Thời đi lướt qua, cậu ta cũng không nhận ra.
Chuyện này là sao?
Từ trước đến nay chưa từng có chuyện chính thất thấy tiểu tam lại đi hỏi tiểu tam rằng khi lên giường với chồng mình có dùng bao hay không.
Đây là lần đầu tiên Từ Khang Bình gặp phải chuyện này, đầu óc không kịp phản ứng cũng là bình thường.
Cậu ta không muốn nói ra sự thật, nếu không nói, có lẽ cậu ta còn có thể chọc tức Thượng Thời. Nếu nói ra, cậu ta càng không có mặt mũi.
Cậu ta và Đậu Văn Ngọc đã làm đủ thứ, chỉ là chưa đi đến bước cuối cùng. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì là cậu ta không được hay là Đậu Văn Ngọc không được đây?
Thật ra Đậu Văn Ngọc "giữ mình trong sạch" như vậy không phải vì cậu ta còn chút đạo đức mà hoàn toàn là vì người cậu ta thực sự thích là một người khác.
Đến khi Từ Khang Bình hoàn hồn lại, Thượng Thời đã ngồi vào bàn ăn và bắt đầu thưởng thức bữa sáng.
Cậu ta đã không ít lần nhìn thấy người khác ăn cơm nhưng hiếm khi thấy ai vừa ăn vừa giữ được vẻ tao nhã, ung dung như vậy.
Từ Khang Bình kéo ghế ngồi xuống, phát hiện Thượng Thời không chỉ chuẩn bị phần của mình mà còn làm thêm một phần bữa sáng cho cậu ta.
Cậu ta cũng thấy hơi đói bụng. Sáng sớm vừa tỉnh giấc đã bị Đậu Văn Ngọc thúc giục đến đây. Nhưng cậu ta chống cằm, tiếp tục câu chuyện dang dở: “Sao vậy? Anh để ý lắm à? Vậy lúc anh với Văn Ngọc làm có dùng không?”
Từ Khang Bình, một tên tiểu tam mà lại dám chất vấn Thượng Thời, chỉ vì cậu ta cảm thấy Đậu Văn Ngọc không thích anh.
12
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
