0 chữ
Chương 30
Chương 30
Nghĩ đến phản ứng ngày hôm qua của Lục Ngạn Chu, tâm trạng của Tạ Thành Trạch rất tốt.
Xem xét biểu hiện của Lục Ngạn Chu... Anh thực sự thương tiếc cho cậu, thậm chí còn rất chiều chuộng cậu.
Hơn nữa, Lục Ngạn Chu cũng không hề tỏ ra phản cảm trước lời tỏ tình của cậu.
Cậu vẫn có cơ hội theo đuổi Lục Ngạn Chu, nếu như... cậu không mắc căn bệnh này.
Nghĩ đến tình trạng của bản thân, trái tim Tạ Thành Trạch trĩu xuống.
Cậu không thể yêu đương bình thường, chẳng biết khi nào thì sẽ mất mạng.
Nhưng trước khi chết, nếu có thể có một giấc mơ đẹp thì cũng không tệ phải không? Cậu ích kỷ, cho dù không thể ở bên Lục Ngạn Chu, cũng vẫn muốn anh thích mình. Cậu hy vọng, sau khi cậu mất đi, Lục Ngạn Chu vẫn sẽ nhớ đến cậu.
“Anh Ngạn Chu!” Vừa mở cửa, Tạ Thành Trạch đã gọi một tiếng, vẫy tay về phía Lục Ngạn Chu.
Lục Ngạn Chu thấy vậy, thầm thở dài một hơi.
Vì Tạ Thành Trạch đã gặp quá ít người nên mới xem trọng anh quá mức như thế.
Anh nhất định phải đẩy nhanh tiến độ, nhanh chóng tích lũy công đức để Tạ Thành Trạch hồi phục sức khỏe, như vậy cậu mới có thể rời khỏi phòng vô trùng và sống như một người bình thường.
Nếu thế, có lẽ cậu sẽ không nói những lời làm người ta kinh ngạc thế nữa?
Vừa nghĩ vậy, Lục Ngạn Chu đã nghe Tạ Thành Trạch nói: “Anh Ngạn Chu, em thích anh lắm, muốn hôn anh.”
Lục Ngạn Chu: “…”
Lục Ngạn Chu cố gắng giảng giải lý lẽ với Tạ Thành Trạch: “A Trạch, những lời này không thể tùy tiện nói ra…”
“Tại sao?” Tạ Thành Trạch tràn đầy nghi hoặc.
Lục Ngạn Chu có chút bất lực, cuộc sống trước đây của Tạ Thành Trạch hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, cậu chẳng biết gì cả, giống như một đứa trẻ, nghĩ gì nói đó…
Vậy phải dạy cậu thế nào đây? Trước giờ anh chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này.
Lục Ngạn Chu đành nói: “Dù sao cũng không thể nói… Em ăn chưa? Nếu chưa thì mau ăn gì đi, anh phải làm việc một lát, lát nữa còn phải ra ngoài mua quần áo cho em.”
“Ừm, nhớ mua cả qυầи ɭóŧ nữa.” Tạ Thành Trạch cười hì hì.
Lục Ngạn Chu: “…”
Buổi chiều, Lục Ngạn Chu ra ngoài một chuyến, mua rất nhiều quần áo cho Tạ Thành Trạch.
Anh rất muốn chưng diện cho Tạ Thành Trạch, nhưng nghĩ đến tình trạng sức khỏe của cậu, cuối cùng anh chỉ chọn vài bộ đồ thể thao thoải mái để mặc.
Mua xong quần áo, Lục Ngạn Chu đến bãi đỗ xe của trung tâm thương mại, chuẩn bị lái xe về nhà.
Trước đây, anh từng có một chiếc xe giá trị không nhỏ, phần lớn tiền lương của nguyên chủ đều dùng để mua xe.
Nhưng chiếc xe đó đã bị anh bán đi… May mà nhà anh vẫn còn một chiếc xe hơn trăm nghìn tệ mà ba anh mua mấy năm trước, vẫn có thể dùng làm phương tiện di chuyển.
Kết quả, Lục Ngạn Chu vừa đến gần xe của mình đã thấy một người mà anh luôn “để mắt” đến dạo gần đây đang đứng bên cạnh xe, dường như vừa từ chiếc xe đậu sát đó bước xuống.
An Thần Uyên, con riêng của Tạ Viễn, cũng là đàn em mà nguyên chủ từng có cảm tình.
An Thần Uyên là con riêng của Tạ Viễn, có vài nét giống với Tạ Thành Trạch, nhưng nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra, khí chất của hai người rất khác nhau.
Tạ Thành Trạch trong sáng thuần khiết, còn người này thì giống như một đóa hoa quý trong nhân gian, toàn thân từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu.
Điều này cũng phù hợp với thân phận mà cậu ta luôn nói với mọi người. Theo lời An Thần Uyên, cậu ta là cậu ấm con nhà giàu.
“Anh Lục?” An Thần Uyên vừa thấy Lục Ngạn Chu đã lên tiếng chào hỏi.
Không chỉ học cùng đại học, bọn họ còn từng học cùng một trường cấp ba, có điều là hồi cấp ba không quen biết nhau, mãi đến khi lên đại học, do là người cùng quê nên thỉnh thoảng có gặp gỡ, từ đó mới quen thân.
Nguyên chủ rất thích làm quen với phú nhị đại, An Thần Uyên chắc chắn biết thân phận của nguyên chủ, cũng vui vẻ giao lưu với hắn, nên quan hệ giữa hai người rất tốt.
Nhưng từ sau khi nguyên chủ tốt nghiệp, hai người không còn liên lạc, cũng chưa từng gặp lại, lần này lại tình cờ chạm mặt ư?
Lục Ngạn Chu nhìn đối phương: “Xin lỗi, tôi đang vội, cậu có thể tránh ra không?”
An Thần Uyên đang đứng chắn ngay cửa xe của anh!
Xem xét biểu hiện của Lục Ngạn Chu... Anh thực sự thương tiếc cho cậu, thậm chí còn rất chiều chuộng cậu.
Hơn nữa, Lục Ngạn Chu cũng không hề tỏ ra phản cảm trước lời tỏ tình của cậu.
Cậu vẫn có cơ hội theo đuổi Lục Ngạn Chu, nếu như... cậu không mắc căn bệnh này.
Nghĩ đến tình trạng của bản thân, trái tim Tạ Thành Trạch trĩu xuống.
Cậu không thể yêu đương bình thường, chẳng biết khi nào thì sẽ mất mạng.
Nhưng trước khi chết, nếu có thể có một giấc mơ đẹp thì cũng không tệ phải không? Cậu ích kỷ, cho dù không thể ở bên Lục Ngạn Chu, cũng vẫn muốn anh thích mình. Cậu hy vọng, sau khi cậu mất đi, Lục Ngạn Chu vẫn sẽ nhớ đến cậu.
“Anh Ngạn Chu!” Vừa mở cửa, Tạ Thành Trạch đã gọi một tiếng, vẫy tay về phía Lục Ngạn Chu.
Vì Tạ Thành Trạch đã gặp quá ít người nên mới xem trọng anh quá mức như thế.
Anh nhất định phải đẩy nhanh tiến độ, nhanh chóng tích lũy công đức để Tạ Thành Trạch hồi phục sức khỏe, như vậy cậu mới có thể rời khỏi phòng vô trùng và sống như một người bình thường.
Nếu thế, có lẽ cậu sẽ không nói những lời làm người ta kinh ngạc thế nữa?
Vừa nghĩ vậy, Lục Ngạn Chu đã nghe Tạ Thành Trạch nói: “Anh Ngạn Chu, em thích anh lắm, muốn hôn anh.”
Lục Ngạn Chu: “…”
Lục Ngạn Chu cố gắng giảng giải lý lẽ với Tạ Thành Trạch: “A Trạch, những lời này không thể tùy tiện nói ra…”
“Tại sao?” Tạ Thành Trạch tràn đầy nghi hoặc.
Lục Ngạn Chu có chút bất lực, cuộc sống trước đây của Tạ Thành Trạch hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, cậu chẳng biết gì cả, giống như một đứa trẻ, nghĩ gì nói đó…
Lục Ngạn Chu đành nói: “Dù sao cũng không thể nói… Em ăn chưa? Nếu chưa thì mau ăn gì đi, anh phải làm việc một lát, lát nữa còn phải ra ngoài mua quần áo cho em.”
“Ừm, nhớ mua cả qυầи ɭóŧ nữa.” Tạ Thành Trạch cười hì hì.
Lục Ngạn Chu: “…”
Buổi chiều, Lục Ngạn Chu ra ngoài một chuyến, mua rất nhiều quần áo cho Tạ Thành Trạch.
Anh rất muốn chưng diện cho Tạ Thành Trạch, nhưng nghĩ đến tình trạng sức khỏe của cậu, cuối cùng anh chỉ chọn vài bộ đồ thể thao thoải mái để mặc.
Mua xong quần áo, Lục Ngạn Chu đến bãi đỗ xe của trung tâm thương mại, chuẩn bị lái xe về nhà.
Trước đây, anh từng có một chiếc xe giá trị không nhỏ, phần lớn tiền lương của nguyên chủ đều dùng để mua xe.
Kết quả, Lục Ngạn Chu vừa đến gần xe của mình đã thấy một người mà anh luôn “để mắt” đến dạo gần đây đang đứng bên cạnh xe, dường như vừa từ chiếc xe đậu sát đó bước xuống.
An Thần Uyên, con riêng của Tạ Viễn, cũng là đàn em mà nguyên chủ từng có cảm tình.
An Thần Uyên là con riêng của Tạ Viễn, có vài nét giống với Tạ Thành Trạch, nhưng nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra, khí chất của hai người rất khác nhau.
Tạ Thành Trạch trong sáng thuần khiết, còn người này thì giống như một đóa hoa quý trong nhân gian, toàn thân từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu.
Điều này cũng phù hợp với thân phận mà cậu ta luôn nói với mọi người. Theo lời An Thần Uyên, cậu ta là cậu ấm con nhà giàu.
“Anh Lục?” An Thần Uyên vừa thấy Lục Ngạn Chu đã lên tiếng chào hỏi.
Không chỉ học cùng đại học, bọn họ còn từng học cùng một trường cấp ba, có điều là hồi cấp ba không quen biết nhau, mãi đến khi lên đại học, do là người cùng quê nên thỉnh thoảng có gặp gỡ, từ đó mới quen thân.
Nguyên chủ rất thích làm quen với phú nhị đại, An Thần Uyên chắc chắn biết thân phận của nguyên chủ, cũng vui vẻ giao lưu với hắn, nên quan hệ giữa hai người rất tốt.
Nhưng từ sau khi nguyên chủ tốt nghiệp, hai người không còn liên lạc, cũng chưa từng gặp lại, lần này lại tình cờ chạm mặt ư?
Lục Ngạn Chu nhìn đối phương: “Xin lỗi, tôi đang vội, cậu có thể tránh ra không?”
An Thần Uyên đang đứng chắn ngay cửa xe của anh!
11
0
2 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
