TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 29

Mặc dù có chút ngoài ý muốn nhưng Lục Ngạn Chu vẫn ở lại bên cạnh Tạ Thành Trạch.

Thế nhưng,anh không hề nhắc đến một câu nào liên quan đến chủ đề tình yêu nữa, chỉ sợ nói nhiều, Tạ Thành Trạch lại cố chấp nhận định chuyện này.

Trước đây, đúng 9 rưỡi tối, Lục Ngạn Chu đều thúc giục Tạ Thành Trạch đi ngủ nhưng hôm nay, anh ở lại trong phòng vô trùng đến hơn mười giờ mới rời đi.

Lúc rời khỏi phòng vô trùng, Lục Ngạn Chu lạnh lùng nhìn Tạ Thành Trạch, người vẫn còn rất kích động, chưa muốn ngủ: "Em nên đi ngủ rồi!"

Tạ Thành Trạch ngoan ngoãn nằm xuống, lại đưa tay đòi ôm cánh tay của Lục Ngạn Chu.

"Anh phải đi tắm một lát, hôm nay tự ngủ được không?" Lục Ngạn Chu hỏi.

"Em ngủ một mình không ngon, cứ hay gặp ác mộng." Tạ Thành Trạch chớp mắt nhìn Lục Ngạn Chu.

Chỉ cần cậu tỏ ra đáng thương một tí thôi là Lục Ngạn Chu sẽ đồng ý với cậu.

Lục Ngạn Chu thở dài: "Vậy em đợi anh một lát."

Gần đây, sắc mặt của Tạ Thành Trạch đã tốt lên rất nhiều, ôm cánh tay của anh cũng ngủ rất ngon...

Thôi thì cứ để cậu ôm vậy.

Ngày Giáng sinh, như thường lệ, Lục Ngạn Chu thức dậy sớm hơn Tạ Thành Trạch. Khi anh mở mắt, Tạ Thành Trạch vẫn đang ôm cánh tay anh, ngủ rất say.

Lạ thật, cánh tay của anh bị ôm lâu như vậy, thế mà lại quen, cũng không còn bị tê nữa.

Tạ Thành Trạch nằm nghiêng về phía anh, gương mặt áp vào cánh tay đã được bọc trong găng tay cao su, đến mức bị ép méo cả ra...

Hình như lúc nào anh cũng thấy gương mặt của Tạ Thành Trạch bị ép thành đủ kiểu hình dạng?

Lục Ngạn Chu nghiêm túc quan sát rất lâu, chợt nhìn thấy hàng lông mi của Tạ Thành Trạch khẽ động.

Anh dời tầm mắt, lấy điện thoại ra xem tin tức.

"Anh Ngạn Chu, chào buổi sáng." Rất nhanh sau đó, Tạ Thành Trạch lên tiếng chào.

Lúc này Lục Ngạn Chu mới quay sang nhìn cậu: "Em dậy rồi à!"

"Ừm." Tạ Thành Trạch gật đầu, buông cánh tay Lục Ngạn Chu ra.

Một bên mặt cậu bị tì đỏ lên, mang theo chút mơ màng nhìn Lục Ngạn Chu, rồi ngáp một cái.

Lục Ngạn Chu dời mắt đi: "Anh đi rửa mặt trước."

Nói xong, anh vào phòng vệ sinh bên cạnh để rửa mặt.

Phòng vệ sinh ở tầng ba khá nhỏ, nhưng vẫn đủ dùng. Lục Ngạn Chu nhanh chóng rửa mặt xong, sau đó nói với Tạ Thành Trạch: "Anh xuống ăn sáng, sẽ quay lại ngay."

Tạ Thành Trạch tựa mặt lên tấm màng nhựa, nói với anh: "Anh Ngạn Chu, em đợi anh, anh phải mau trở lại đấy..."

Nghe cậu nói vậy, Lục Ngạn Chu không khỏi cảm thấy đau lòng.

Không có ai bên cạnh, Tạ Thành Trạch chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ, chờ anh quay về.

Lục Ngạn Chu đi xuống lầu.

Ba mẹ anh hiện đang nhận lương giúp việc tại nhà, số tiền này được công ty của Tạ Thành Trạch chi trả, mỗi người bảy ngàn một tháng, phụ trách nấu ăn, dọn dẹp biệt thự, chăm sóc sân vườn...

Khoản này thấp hơn rất nhiều so với thu nhập của họ khi làm việc tại Tạ thị, đặc biệt là ba Lục, lương của ông bị cắt giảm hẳn một nửa.

Nhưng sau khi Lục Ngạn Chu đưa Tạ Thành Trạch ra khỏi nhà họ Tạ, ba mẹ anh cũng không thể tiếp tục làm việc ở đó nữa. Hơn nữa, hiện tại Tạ thị đang gặp vấn đề tài chính, chẳng biết khi nào sẽ phá sản, nên làm việc ở đây cũng khá tốt.

Khi Lục Ngạn Chu xuống lầu, ba Lục và mẹ Lục đang dọn dẹp.

Biệt thự rất rộng, nhưng tầng ba không cần dọn, mấy căn phòng ở tầng hai, cái mà trước đây gia đình họ Trương từng ở cũng đã bị niêm phong, nên khu vực cần quét dọn cũng không nhiều.

"Chu Chu, con dậy rồi à? Trong bếp có cháo và bánh bao đấy." Mẹ Lục nói.

Hiện tại, toàn bộ bữa ăn trong nhà đều do bà nấu. Bà giỏi làm những món có bột mì nên đã làm sẵn một ít bánh bao để đông lạnh, sáng ra chỉ cần hấp lại rồi nấu thêm một nồi cháo là xong.

Bánh bao bà làm không quá ngon nhưng Lục Ngạn Chu không kén ăn.

Anh ăn một cái bánh bao nhân mộc nhĩ, cà rốt và trứng, một cái bánh bao thịt cùng với một bát cháo, sau đó nói: "Mẹ, con lên lầu đây."

"Được, con làm việc chăm chỉ nhé." Mẹ Lục dặn dò.

Dạo gần đây, đôi khi bà cũng lên tầng ba xem thử, mỗi lần đều thấy con trai mình ngồi trước máy tính làm việc rất nghiêm túc.

Bà cảm thấy con trai mình nhận mức lương cả triệu tệ mỗi năm cũng không dễ dàng gì, ngày nào cũng bận rộn cả.

"Con sẽ làm tốt." Lục Ngạn Chu mỉm cười.

Trên lầu, Tạ Thành Trạch đặt chiếc máy tính bảng xuống, giống như mỗi lần trước đó, nhìn về phía cửa chờ đợi Lục Ngạn Chu trở lại.

Tối hôm qua cậu đã tỏ tình, có hơi bồng bột nhưng cũng là đã suy nghĩ kỹ càng.

Lục Ngạn Chu vừa mới lấy của cậu nhiều tiền như vậy, dù có bị tỏ tình cũng sẽ không thể bỏ rơi cậu ngay được.

Nhưng phản ứng của Lục Ngạn Chu...

Nếu anh chỉ vì tiền mà ở bên cậu, thì hoàn toàn có thể thuận nước đẩy thuyền mà đồng ý với lời tỏ tình này.

Với cơ thể như thế này của cậu, cho dù Lục Ngạn Chu có đồng ý thì cậu cũng chẳng làm được gì. Nếu Lục Ngạn Chu rời khỏi biệt thự này, đi ra ngoài lập gia đình riêng, cậu cũng chẳng thể biết được... Ít nhất trong mắt người khác, cậu sẽ không biết.

Nhưng Lục Ngạn Chu lại không đồng ý, thậm chí còn muốn khuyên nhủ cậu.

11

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.