TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11: Ngài đến từ đâu

Hàn Bách Lâm thoáng sững người.

Trong khoảnh khắc ấy, ánh nhìn anh khựng lại trước nụ cười của cô gái lạ mặt. Đó là một nụ cười dịu dàng nhưng đầy sức sống, tựa như hàng ngàn đóa hoa rực rỡ cùng lúc bung nở giữa mùa xuân. Anh chưa từng nghĩ một nụ cười lại có thể khiến người ta chao đảo đến vậy.

Đây là lần đầu tiên trong đời anh được một giống cái chủ động nói lời cảm ơn.

Hàn Bách Lâm luống cuống đứng dậy, động tác vụng về đến mức trông có phần khôi hài. Anh chưa quen với việc được biểu đạt lòng biết ơn như vậy, cũng chẳng biết nên phản ứng thế nào cho phải.

“Giup đỡ giống cái là trách nhiệm và nghĩa vụ của chúng tôi.” Anh nói, giọng có vẻ hơi căng cứng.

Tiêu Nguyệt Dao nghe xong chỉ khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.

Trong lòng cô vẫn còn vô vàn nghi vấn chưa có lời giải.

Giống cái?

Cách gọi ấy khiến cô cảm thấy khó hiểu. Ở nơi cô từng sống, chẳng ai dùng cụm từ đó để gọi phụ nữ.

Cô thầm đánh giá lại tình huống. Nơi này chắc chắn không phải Trái Đất, hoặc chí ít không phải Trái Đất mà cô từng biết. Nhưng trong lúc chưa nắm được quy luật xã hội, cô không dám để lộ quá nhiều biểu cảm, chỉ cố gắng giữ thái độ điềm tĩnh.

Thấy cô im lặng, Hàn Bách Lâm lại tiếp tục một cách lúng túng nhưng đầy thành ý: "Ngài là giống cái đến từ hành tinh nào? Vì sao lại ở trên hành tinh rác?”

Cô biết rõ mình không thể trả lời thật, bởi chính bản thân cô cũng không thể xác định được chuyện gì đang xảy ra. Sau một thoáng cân nhắc, cô thử dò xét phản ứng của đối phương.

“Tôi đến từ… Địa Cầu.” Cô nói chậm rãi, như thể đang lục lại ký ức, và cũng là để quan sát xem cái tên ấy có gợi lên điều gì quen thuộc trong ánh mắt người đàn ông kia không.

“Địa Cầu sao?”

Hàn Bách Lâm nhíu mày. Anh nhanh chóng mở tinh não, một thiết bị công nghệ tích hợp trên cổ tay, để tra cứu.

Không có hành tinh nào mang tên đó được ghi nhận trong dữ liệu liên bang.

Ôn Tiểu Hà nhìn thấy phản ứng ấy, trong lòng lập tức biết rằng người nơi này không biết đến sự tồn tại của trái đất.

Cô lặng lẽ quan sát thiết bị hiện đại mà anh đang sử dụng, trong đầu nhanh chóng đưa ra quyết định.

Không thể để lộ quá nhiều, ít nhất là cho đến khi cô nắm được tình hình. Cô lập tức chuyển hướng câu chuyện, giả vờ nhăn mặt đau đớn:

“Có lẽ tôi… đã nhớ nhầm. Đầu tôi vẫn còn rất đau… thật sự không nhớ được gì cả.”

Tiêu Nguyệt Dao giả vờ thở nhẹ, cố gắng tạo cảm giác như một bệnh nhân đang chịu ảnh hưởng từ chấn thương.

14

0

3 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.