TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10: Bối rối

“Không, anh không cần phải xin lỗi đâu…”

Tiêu Nguyệt Dao khẽ nói, giọng cô tuy nhỏ nhưng đủ để truyền tải sự dè chừng trong lòng.

Cô hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào trước cảnh tượng kỳ lạ đang diễn ra trước mắt mình. Một người đàn ông trưởng thành, dáng vẻ nghiêm túc và có phần cứng cỏi, lại bất ngờ quỳ xuống trước mặt cô để bày tỏ sự xin lỗi cho một việc mà cô còn chưa hiểu rõ là chuyện gì.

Hành động ấy vừa khiến cô sửng sốt, vừa gợi nên một cảm giác mơ hồ khó lý giải, như thể cô bị cuốn vào một tình huống không thuộc về thế giới mà mình từng biết.

"Anh mau đứng lên đi."

Cô luống cuống đưa tay ra như muốn đỡ người đàn ông kia đứng dậy.

Nhưng ngay giây tiếp theo, lòng cảnh giác trỗi dậy khiến cô khựng lại, bàn tay lơ lửng giữa không trung rồi lặng lẽ rút về.

Cô không biết đây là nơi nào, càng không rõ người đàn ông trước mặt rốt cuộc là ai, xuất thân thế nào, liệu có thể tin tưởng được không?

Dù trong ánh mắt anh ta không có gì đe dọa, thậm chí còn lộ rõ vẻ lo lắng chân thành, thì bản năng tự bảo vệ vẫn khiến Tiêu Nguyệt Dao không thể dễ dàng mở lòng.

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, cô cất giọng hỏi, lần này mang theo chút cẩn trọng và dò xét: “Anh… có phải là người đã đưa tôi đến đây không?”

Hàn Bách Lâm lúc này mới dần lấy lại sự bình tĩnh. Anh nhẹ gật đầu, giọng trầm ổn và rõ ràng: “Đúng vậy. Đội của chúng tôi đã tìm thấy ngài bị thương, nằm bất tỉnh trên hành tinh rác. Chúng tôi đưa ngài về đây để chữa trị.”

“...Hành tinh rác?”

Tiêu Nguyệt Dao lặp lại, như không tin vào tai mình. “Đây… rốt cuộc là nơi nào vậy?”

Sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt cô.

“Hiện tại ngài đang ở trên tàu chiến vũ trụ của đội chúng tôi." Hàn Bách Lâm giải thích

“Chúng tôi đang trên đường trở về Liên bang, nơi an toàn hơn cho ngài.”

Mỗi lời anh nói ra như một mảnh ghép mới, nhưng thay vì hoàn chỉnh bức tranh, chúng lại khiến nó càng thêm hỗn độn. Hành tinh rác, rồi tàu chiến vũ trụ, song còn cả cách anh gọi cô là "ngài" cũng khiến cô cảm thấy vô cùng lạ lùng.

Cô mang máng nhớ rằng mình đã bị hút vào một không gian, nhưng bình thường những không gian chiến đấu khá nhỏ và được thiết lập để kiếm vật phẩm, và hoàn toàn không có bất kỳ ai tồn tại trong đó.

Dù đầu óc vẫn còn mơ hồ nhưng Tiêu Nguyệt Dao cố giữ bình tĩnh.

Người đàn ông trước mặt có vẻ không có ác ý. Anh ta cư xử lễ độ, có phần ân cần, và rõ ràng là người đã giúp đỡ cô lúc nguy cấp.

“Cảm ơn anh vì đã cứu tôi nhé.”

Cô khẽ nói với vẻ mặt chân thành và nở một nụ cười lịch sự.

12

0

3 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.