0 chữ
Chương 40
Chương 40
Hàn Hồng Binh nghe vậy chỉ lắc đầu, ông biết rõ Dương Lan Hoa là người thế nào. Nhưng ông là đàn ông, không thể như mấy bà tám mà đi nói xấu sau lưng người khác. Ông hỏi Hàn Chấn Vũ: "Vậy bây giờ cậu định tính sao? Muốn ra ở riêng à?"
Hàn Chấn Vũ gật đầu: "Đại đội trưởng, tôi muốn đưa vợ ra ở riêng, ông xem có thể xin cho một mảnh đất trong thôn được không, hẻo lánh một chút cũng được."
Hàn Hồng Binh im lặng một lúc rồi nói: "Bây giờ chỉ còn ba khu đất có thể dùng được thôi. Phía bắc nhà Tôn Đại Khản có một khu, phía tây nhà cũ của các cậu có một mảnh đất nhỏ, cũng có thể chia ra được. Bên cạnh viện thanh niên trí thức còn một chỗ nữa, thằng Hàn chột kia đã để ý đến rồi, mấy hôm trước có đến tìm tôi, nhưng tôi vẫn chưa đồng ý. Nếu cậu muốn thì tôi sẽ chia cho cậu."
Hàn Chấn Vũ suy nghĩ một chút, trước tiên loại bỏ khu đất ở trong thôn. Tô Tả Thu nói thích yên tĩnh, trong thôn người đông lắm chuyện, lại gần nhà họ Hàn, rõ ràng không phù hợp với ý cô. Mảnh đất bên cạnh viện thanh niên trí thức kia thì màu mỡ, phía trước xây nhà, phía sau làm đất tư, đúng là quá tốt, nếu không thì thằng Hàn chột tinh ranh kia cũng chẳng thèm để ý đến. Hàn Chấn Vũ biết Đại đội trưởng thật lòng muốn tốt cho anh, nhưng anh không định chọn mảnh đất đó.
Giờ viện thanh niên trí thức chỉ có ngần ấy người mà đã lắm chuyện, sau này thanh niên trí thức đến nhiều hơn thì ắt hẳn còn náo loạn hơn. Dù bọn họ không dính líu vào, sống gần đó cũng khó mà được yên thân.
Vậy là chỉ còn lại khu đất cuối cùng, phía bắc nhà Tôn Đại Khản, nơi anh đã nhắm đến từ tối qua.
Tuy chỗ đó gần núi nhưng lại cách xa thôn, rất tĩnh lặng, Tô Tả Thu chắc chắn sẽ thích.
Tôn Đại Khản là người có nhân phẩm tốt, vợ ông ấy cũng không phải hạng người thích gây sự.
Sau này, khi anh phải đi xa, có thể nhờ vợ Tôn Đại Khản để ý giúp.
Anh nói với Hàn Hồng Binh: "Đại đội trưởng, nếu Hàn Chột đã ưng ý khu đất ở viện thanh niên trí thức rồi thì tôi không tranh giành với anh ta nữa, cũng đỡ làm khó ông.
Tôi chọn mảnh đất phía bắc nhà Tôn Đại Khản vậy, vợ tôi thích yên tĩnh, tôi thấy chỗ đó cũng khá ổn."
Hàn Hồng Binh nhíu mày: "Cậu nghĩ kỹ chưa? Mảnh đất đó thực sự rất hẻo lánh, lại gần núi, cách nhà Tôn Đại Khản cũng phải hai ba chục mét, yên tĩnh thì có yên tĩnh, nhưng nhỡ có chuyện gì, người trong thôn e là không nghe thấy đâu."
Hàn Chấn Vũ khẳng định: "Tôi nghĩ kỹ rồi, đại đội trưởng, tôi lấy mảnh đó."
"Được, chiều nay tôi sẽ bảo người đi đo đạc cho cậu, cậu định khi nào thì bắt đầu xây?"
Hàn Chấn Vũ định bụng nói với ông về chuyện giấy giới thiệu, nghe ông hỏi vậy thì tiện thể nói luôn:
"Đại đội trưởng, hai hôm nữa tôi lại phải đi một chuyến, vợ tôi lại không rành mấy chuyện này, nhà cửa cứ để tôi về rồi xây."
Hàn Hồng Binh liếc anh một cái, hỏi: "Đi mấy ngày?"
"Lần này có lẽ hơi lâu, chắc phải mười mấy hai chục ngày."
Hàn Hồng Binh không hỏi thêm, vào trong nhà lấy giấy giới thiệu đã đóng dấu và bút máy ra viết.
Mấy tờ giấy giới thiệu đã đóng dấu này là ông đặc biệt chuẩn bị cho Hàn Chấn Vũ. Thằng nhóc này ba bữa hai ngày lại ra ngoài, cứ đến đại đội xin giấy cũng bất tiện, nên ông lấy mấy tờ để ở nhà.
Hàn Chấn Vũ nhận giấy giới thiệu, đứng dậy cảm ơn ông.
Lúc rời đi, anh dặn dò Hàn Hồng Binh: "Chuyện chia nhà tôi vẫn chưa bàn với người nhà, mong đại đội trưởng giữ kín giúp tôi, kẻo họ thấy tôi không có nhà lại gây khó dễ cho vợ tôi."
Hàn Hồng Binh sảng khoái đáp: "Được, tôi biết rồi, vậy đợi cậu về rồi đi đo đất."
"Cảm ơn đại đội trưởng, vậy tôi về trước."
Hàn Hồng Binh tiễn anh ra đến cửa rồi quay người vào bếp.
Vợ ông, Liễu Quế Lan, đang loay hoay nấu cơm, thấy chồng bước vào liền vui vẻ chỉ vào chiếc giỏ đặt bên cạnh: "Cái móng giò Chấn Vũ mang đến hôm nay béo ngậy phải biết, phải được đến hai, ba cân ấy chứ, lại còn cả hai hộp thịt nữa, toàn đồ hiếm có khó tìm đấy."
Hàn Hồng Binh liếc nhìn, trên mặt cũng nở một nụ cười, rồi dặn dò vợ: "Bà cứ xoa muối ướp cái móng giò trước đi, mấy hôm nữa ăn. Hai hôm nay bà tranh thủ ra thành phố một chuyến."
Hàn Chấn Vũ gật đầu: "Đại đội trưởng, tôi muốn đưa vợ ra ở riêng, ông xem có thể xin cho một mảnh đất trong thôn được không, hẻo lánh một chút cũng được."
Hàn Hồng Binh im lặng một lúc rồi nói: "Bây giờ chỉ còn ba khu đất có thể dùng được thôi. Phía bắc nhà Tôn Đại Khản có một khu, phía tây nhà cũ của các cậu có một mảnh đất nhỏ, cũng có thể chia ra được. Bên cạnh viện thanh niên trí thức còn một chỗ nữa, thằng Hàn chột kia đã để ý đến rồi, mấy hôm trước có đến tìm tôi, nhưng tôi vẫn chưa đồng ý. Nếu cậu muốn thì tôi sẽ chia cho cậu."
Giờ viện thanh niên trí thức chỉ có ngần ấy người mà đã lắm chuyện, sau này thanh niên trí thức đến nhiều hơn thì ắt hẳn còn náo loạn hơn. Dù bọn họ không dính líu vào, sống gần đó cũng khó mà được yên thân.
Vậy là chỉ còn lại khu đất cuối cùng, phía bắc nhà Tôn Đại Khản, nơi anh đã nhắm đến từ tối qua.
Tôn Đại Khản là người có nhân phẩm tốt, vợ ông ấy cũng không phải hạng người thích gây sự.
Sau này, khi anh phải đi xa, có thể nhờ vợ Tôn Đại Khản để ý giúp.
Anh nói với Hàn Hồng Binh: "Đại đội trưởng, nếu Hàn Chột đã ưng ý khu đất ở viện thanh niên trí thức rồi thì tôi không tranh giành với anh ta nữa, cũng đỡ làm khó ông.
Tôi chọn mảnh đất phía bắc nhà Tôn Đại Khản vậy, vợ tôi thích yên tĩnh, tôi thấy chỗ đó cũng khá ổn."
Hàn Hồng Binh nhíu mày: "Cậu nghĩ kỹ chưa? Mảnh đất đó thực sự rất hẻo lánh, lại gần núi, cách nhà Tôn Đại Khản cũng phải hai ba chục mét, yên tĩnh thì có yên tĩnh, nhưng nhỡ có chuyện gì, người trong thôn e là không nghe thấy đâu."
Hàn Chấn Vũ khẳng định: "Tôi nghĩ kỹ rồi, đại đội trưởng, tôi lấy mảnh đó."
Hàn Chấn Vũ định bụng nói với ông về chuyện giấy giới thiệu, nghe ông hỏi vậy thì tiện thể nói luôn:
"Đại đội trưởng, hai hôm nữa tôi lại phải đi một chuyến, vợ tôi lại không rành mấy chuyện này, nhà cửa cứ để tôi về rồi xây."
Hàn Hồng Binh liếc anh một cái, hỏi: "Đi mấy ngày?"
"Lần này có lẽ hơi lâu, chắc phải mười mấy hai chục ngày."
Hàn Hồng Binh không hỏi thêm, vào trong nhà lấy giấy giới thiệu đã đóng dấu và bút máy ra viết.
Mấy tờ giấy giới thiệu đã đóng dấu này là ông đặc biệt chuẩn bị cho Hàn Chấn Vũ. Thằng nhóc này ba bữa hai ngày lại ra ngoài, cứ đến đại đội xin giấy cũng bất tiện, nên ông lấy mấy tờ để ở nhà.
Hàn Chấn Vũ nhận giấy giới thiệu, đứng dậy cảm ơn ông.
Lúc rời đi, anh dặn dò Hàn Hồng Binh: "Chuyện chia nhà tôi vẫn chưa bàn với người nhà, mong đại đội trưởng giữ kín giúp tôi, kẻo họ thấy tôi không có nhà lại gây khó dễ cho vợ tôi."
Hàn Hồng Binh sảng khoái đáp: "Được, tôi biết rồi, vậy đợi cậu về rồi đi đo đất."
"Cảm ơn đại đội trưởng, vậy tôi về trước."
Hàn Hồng Binh tiễn anh ra đến cửa rồi quay người vào bếp.
Vợ ông, Liễu Quế Lan, đang loay hoay nấu cơm, thấy chồng bước vào liền vui vẻ chỉ vào chiếc giỏ đặt bên cạnh: "Cái móng giò Chấn Vũ mang đến hôm nay béo ngậy phải biết, phải được đến hai, ba cân ấy chứ, lại còn cả hai hộp thịt nữa, toàn đồ hiếm có khó tìm đấy."
Hàn Hồng Binh liếc nhìn, trên mặt cũng nở một nụ cười, rồi dặn dò vợ: "Bà cứ xoa muối ướp cái móng giò trước đi, mấy hôm nữa ăn. Hai hôm nay bà tranh thủ ra thành phố một chuyến."
7
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
