0 chữ
Chương 39
Chương 39
Ả nghiến răng nghiến lợi hận thù nghĩ: Con khốn kiếp, dám đổ lên đầu bà, gan cũng lớn thật đấy!
Trương Thiến Vân thầm nhủ, phen này nhất định phải trị Tô Tả Thu cho đến khi ngoan ngoãn mới được. Nếu không, con nhỏ đó lại tưởng mình dễ bắt nạt.
Nếu Tô Tả Thu mà biết ả nghĩ gì, chắc chắn sẽ bảo ả tự soi gương mà xem mình là cái thá gì.
Thật nực cười, chẳng lẽ ả quên trước đây mình từng ức hϊếp người khác ra sao rồi à?
Giờ Tô Tả Thu chỉ đang dùng chính những chiêu trò quen thuộc đó để đáp trả thôi.
Sáng sớm hôm sau, nhờ Trương Thiến Vân "tuyên truyền", cả nhà họ Hàn đều biết Hàn Chấn Vũ nửa đêm lại lén la lén lút đi đâu đó.
Tiếng xì xào bàn tán trong nhà cũng lớn hơn hôm qua vài phần.
Đặc biệt là Hàn Mỹ Lệ, thấy mọi người đã dậy hết, chỉ riêng Tô Tả Thu vẫn còn nằm ườn ra ngủ, trong lòng không khỏi bất bình.
Nhưng hai ngày nay bị ăn đòn, cộng thêm lời đe dọa hôm qua của Hàn Chấn Vũ, cô ta cũng hơi chùn bước, nên chỉ dám đứng ngoài sân bóng gió:
"Người ta thì dậy đi làm cả rồi, mỗi chị ta còn nằm ườn ra đấy, tưởng mình là tiểu thư khuê các chắc, không sợ nằm liệt giường không dậy nổi à."
Lúc này trời còn tờ mờ sáng, Tô Tả Thu đang ngủ say, nghe thấy tiếng la lối của Hàn Mỹ Lệ cũng chẳng buồn để ý, lật người ngủ tiếp.
Với cái loại người chỉ nhớ ăn mà không nhớ đòn kia, cô chẳng thèm chấp, đợi hôm nào tâm trạng không tốt thì sẽ "chơi" với cô ta sau.
Hàn Chấn Vũ từ thành phố trở về khi trời còn chưa sáng hẳn, anh mang đồ mua được đến thẳng nhà đại đội trưởng.
Vợ đại đội trưởng là Liễu Quế Lan mở cửa, thấy đồ trên tay anh, mặt mày rạng rỡ mời anh vào nhà.
"Chấn Vũ đấy à, mau vào nhà ngồi." Đại đội trưởng Hàn Hồng Binh vừa mới thức dậy, thấy anh cũng rất nhiệt tình.
Hàn Chấn Vũ đưa đồ cho thím dâu, cười nói: "Thím dâu, đây là cháu mua cho thằng Tít nhà mình cái móng giò to, còn có hai hộp thịt nữa. Hôm qua cháu thấy nó lại gầy đi rồi, thím làm cho nó tẩm bổ, giờ đang tuổi ăn tuổi lớn, không thể để thiệt cái miệng được."
Liễu Quế Lan nghe nói là móng giò lớn với thịt hộp thì mắt híp lại cười tít, nhưng vẫn khách sáo: "Ôi dào, Chấn Vũ à, cháu lại mua đồ cho nó làm gì? Ngại quá đi mất, hay là mang về cho vợ cháu ăn đi."
Hàn Chấn Vũ đặt giỏ xuống bàn: "Thím dâu, nhà cháu vẫn còn mà, đây là chút lòng thành của cháu, thím đừng khách sáo."
Liễu Quế Lan liếc nhìn Hàn Hồng Binh, thấy ông khẽ gật đầu, lúc này mới vui vẻ nhận lấy.
"Vậy thì cảm ơn Chấn Vũ nhé, hai anh em cứ nói chuyện đi, thím đi nấu cơm, lát nữa cháu ở lại ăn cơm nhé."
Hàn Chấn Vũ cười từ chối: "Thôi ạ, thím dâu, nhà cháu làm cơm xong rồi, cháu nói chuyện với đại đội trưởng vài câu rồi đi, lát nữa còn phải lên núi chặt cây nữa."
Hàn Hồng Binh xua tay với vợ, ý bảo bà ra ngoài làm việc.
Rồi ông mời Hàn Chấn Vũ ngồi xuống nhà chính, ôn tồn: "Chấn Vũ à, sau này đến đây đừng mua gì cả. Cậu giờ đã có vợ, còn bao nhiêu việc cần dùng đến tiền, chúng ta lại là người một nhà, khách sáo làm gì."
"Đại đội trưởng, chút quà mọn này có đáng là bao, chỉ là mua cho thím dâu chút quà ăn vặt thôi mà. Mấy năm nay ông giúp đỡ tôi nhiều việc, trong lòng tôi đều ghi nhớ cả." Hàn Chấn Vũ nói những lời này vô cùng chân thành.
Hàn Hồng Binh nghe vậy trong lòng cũng thấy dễ chịu, chủ động hỏi: "Hôm nay cậu đến sớm như vậy là có chuyện gì?"
"Thật sự là có chút việc muốn nhờ Đại đội trưởng giúp đỡ." Hàn Chấn Vũ thở dài một tiếng nặng nề rồi bất lực nói:
"Đại đội trưởng, chuyện nhà tôi ông cũng biết cả rồi, tối hôm qua lại náo loạn một trận. Vợ chồng tôi thật sự không thể sống chung ở cái nhà đó được nữa. Bây giờ tâm trạng vợ tôi rất bất ổn, lúc tốt lúc xấu, tôi thật sự sợ có ngày cô ấy làm ra chuyện gì dại dột. Trước đây, vì không muốn người ngoài chê cười, tôi nhịn hết mức có thể, thật sự không nhịn được thì bỏ ra ngoài trốn vài ngày. Một thằng đàn ông như tôi thì sao cũng được, nhưng bây giờ tôi đã cưới vợ rồi, chẳng lẽ lại để cô ấy cũng phải theo tôi ra đồng hoang ngủ sao?"
Trương Thiến Vân thầm nhủ, phen này nhất định phải trị Tô Tả Thu cho đến khi ngoan ngoãn mới được. Nếu không, con nhỏ đó lại tưởng mình dễ bắt nạt.
Nếu Tô Tả Thu mà biết ả nghĩ gì, chắc chắn sẽ bảo ả tự soi gương mà xem mình là cái thá gì.
Thật nực cười, chẳng lẽ ả quên trước đây mình từng ức hϊếp người khác ra sao rồi à?
Giờ Tô Tả Thu chỉ đang dùng chính những chiêu trò quen thuộc đó để đáp trả thôi.
Sáng sớm hôm sau, nhờ Trương Thiến Vân "tuyên truyền", cả nhà họ Hàn đều biết Hàn Chấn Vũ nửa đêm lại lén la lén lút đi đâu đó.
Tiếng xì xào bàn tán trong nhà cũng lớn hơn hôm qua vài phần.
Đặc biệt là Hàn Mỹ Lệ, thấy mọi người đã dậy hết, chỉ riêng Tô Tả Thu vẫn còn nằm ườn ra ngủ, trong lòng không khỏi bất bình.
"Người ta thì dậy đi làm cả rồi, mỗi chị ta còn nằm ườn ra đấy, tưởng mình là tiểu thư khuê các chắc, không sợ nằm liệt giường không dậy nổi à."
Lúc này trời còn tờ mờ sáng, Tô Tả Thu đang ngủ say, nghe thấy tiếng la lối của Hàn Mỹ Lệ cũng chẳng buồn để ý, lật người ngủ tiếp.
Với cái loại người chỉ nhớ ăn mà không nhớ đòn kia, cô chẳng thèm chấp, đợi hôm nào tâm trạng không tốt thì sẽ "chơi" với cô ta sau.
Hàn Chấn Vũ từ thành phố trở về khi trời còn chưa sáng hẳn, anh mang đồ mua được đến thẳng nhà đại đội trưởng.
Vợ đại đội trưởng là Liễu Quế Lan mở cửa, thấy đồ trên tay anh, mặt mày rạng rỡ mời anh vào nhà.
Hàn Chấn Vũ đưa đồ cho thím dâu, cười nói: "Thím dâu, đây là cháu mua cho thằng Tít nhà mình cái móng giò to, còn có hai hộp thịt nữa. Hôm qua cháu thấy nó lại gầy đi rồi, thím làm cho nó tẩm bổ, giờ đang tuổi ăn tuổi lớn, không thể để thiệt cái miệng được."
Liễu Quế Lan nghe nói là móng giò lớn với thịt hộp thì mắt híp lại cười tít, nhưng vẫn khách sáo: "Ôi dào, Chấn Vũ à, cháu lại mua đồ cho nó làm gì? Ngại quá đi mất, hay là mang về cho vợ cháu ăn đi."
Hàn Chấn Vũ đặt giỏ xuống bàn: "Thím dâu, nhà cháu vẫn còn mà, đây là chút lòng thành của cháu, thím đừng khách sáo."
Liễu Quế Lan liếc nhìn Hàn Hồng Binh, thấy ông khẽ gật đầu, lúc này mới vui vẻ nhận lấy.
Hàn Chấn Vũ cười từ chối: "Thôi ạ, thím dâu, nhà cháu làm cơm xong rồi, cháu nói chuyện với đại đội trưởng vài câu rồi đi, lát nữa còn phải lên núi chặt cây nữa."
Hàn Hồng Binh xua tay với vợ, ý bảo bà ra ngoài làm việc.
Rồi ông mời Hàn Chấn Vũ ngồi xuống nhà chính, ôn tồn: "Chấn Vũ à, sau này đến đây đừng mua gì cả. Cậu giờ đã có vợ, còn bao nhiêu việc cần dùng đến tiền, chúng ta lại là người một nhà, khách sáo làm gì."
"Đại đội trưởng, chút quà mọn này có đáng là bao, chỉ là mua cho thím dâu chút quà ăn vặt thôi mà. Mấy năm nay ông giúp đỡ tôi nhiều việc, trong lòng tôi đều ghi nhớ cả." Hàn Chấn Vũ nói những lời này vô cùng chân thành.
Hàn Hồng Binh nghe vậy trong lòng cũng thấy dễ chịu, chủ động hỏi: "Hôm nay cậu đến sớm như vậy là có chuyện gì?"
"Thật sự là có chút việc muốn nhờ Đại đội trưởng giúp đỡ." Hàn Chấn Vũ thở dài một tiếng nặng nề rồi bất lực nói:
"Đại đội trưởng, chuyện nhà tôi ông cũng biết cả rồi, tối hôm qua lại náo loạn một trận. Vợ chồng tôi thật sự không thể sống chung ở cái nhà đó được nữa. Bây giờ tâm trạng vợ tôi rất bất ổn, lúc tốt lúc xấu, tôi thật sự sợ có ngày cô ấy làm ra chuyện gì dại dột. Trước đây, vì không muốn người ngoài chê cười, tôi nhịn hết mức có thể, thật sự không nhịn được thì bỏ ra ngoài trốn vài ngày. Một thằng đàn ông như tôi thì sao cũng được, nhưng bây giờ tôi đã cưới vợ rồi, chẳng lẽ lại để cô ấy cũng phải theo tôi ra đồng hoang ngủ sao?"
7
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
