0 chữ
Chương 29
Chương 29
Hàn Chấn Vũ không mấy ngạc nhiên trước sự quan tâm đột ngột này của cô. Anh hiểu có lẽ người phụ nữ này đang cảm ơn anh vì đã bênh vực cô, nên chỉ khẽ mỉm cười gật đầu: "Ừ."
Hai người là vợ chồng, nhưng từ khi cưới đến giờ cũng chẳng mấy khi chuyện trò, nói nhiều nhất chắc là hôm qua và sáng nay. Sau vài câu khách sáo, trong nhà chỉ còn lại tiếng hai người ăn cơm.
Buổi sáng, Tô Tả Thu đã lén ăn hai chiếc xúc xích lớn trong không gian, lại thêm dưa chuột và cà chua, nên giờ vẫn chưa thấy đói bụng. Cô ăn một cái bánh trứng, gắp thêm mấy miếng dưa chuột trộn rồi đặt đũa xuống.
Hàn Chấn Vũ thấy cô ăn ít như vậy, bèn khách khí hỏi: "Sao không ăn nữa? Thấy khó chịu ở đâu à?"
Tô Tả Thu cười lắc đầu, đẩy đĩa bánh trứng về phía anh: "Sáng tôi ăn nhiều rồi, trưa lại ăn dưa chuột với cà chua no bụng, giờ không đói lắm, anh ăn đi."
Hàn Chấn Vũ nhìn đĩa bánh trứng, khựng lại một chút. Anh thầm nghĩ, dưa chuột với cà chua thì đỡ đói được bao nhiêu chứ? Chẳng lẽ người phụ nữ này muốn anh ăn nhiều hơn, nên cố tình nói vậy? Nghĩ đến đây, anh lại đẩy đĩa bánh trứng về phía Tô Tả Thu: "Ăn thêm đi, nhiều thế này một mình tôi ăn không xuể."
"Không sao đâu, anh ăn không hết thì cứ để lại." Tô Tả Thu không nghĩ nhiều, nói xong liền đi vào bếp.
Hàn Chấn Vũ nhìn theo bóng lưng cô, thầm nhủ, người phụ nữ này từ sau khi bị thương ở đầu, đúng là thay đổi nhiều thật. Bây giờ nói chuyện cởi mở hơn, tính tình cũng bớt nhõng nhẽo, nhìn thuận mắt hơn hẳn.
Tô Tả Thu không hề hay biết những suy nghĩ trong lòng anh. Cô tìm một quả bầu hồ lô, rửa sạch rồi đổ đầy nước đun sôi để nguội, đợi Hàn Chấn Vũ đi làm thì đưa cho anh mang theo.
Hàn Chấn Vũ ăn sạch thức ăn, còn thừa ba cái bánh trứng, anh bưng vào bếp, dặn dò: "Nếu bà già kia kiếm cớ gây sự với cô, cứ bảo là tôi phá khóa, đồ ăn là tôi ăn, kêu bà ta tìm tôi tính sổ."
Tô Tả Thu nghe vậy, trong lòng thầm khen ngợi. Người đàn ông này thật có trách nhiệm, chuyện gì cũng gánh hết lên vai.
Cô cười đáp: "Được, tôi biết rồi."
Hàn Chấn Vũ liếc nhìn cô lần nữa rồi cầm bầu nước ra khỏi nhà.
Tô Tả Thu cẩn thận đóng cổng lớn, sau đó cầm chậu đến nhà Dương Lan Hoa, múc một chậu bớt mì lớn, chuẩn bị làm bánh hành lá cho bữa tối.
Liếc thấy giỏ trứng gà nhỏ bên cạnh, cô lại lấy sáu quả.
Trong không gian của cô có rất nhiều đồ ăn, nhưng không thể đường đường chính chính lấy ra, chỉ có thể lén lút ăn vụng.
Xem ra phải tìm cách dọn ra khỏi nhà họ Hàn thôi, tốt nhất là đến một nơi hẻo lánh một chút, để sau này có làm đồ ăn ngon cũng không sợ bị người khác ngửi thấy.
Còn về Hàn Chấn Vũ, dù hai người không ly hôn, thì một tháng anh cũng có hơn hai mươi ngày vắng nhà, cô chẳng khác nào sống độc thân.
Có một người chồng trên danh nghĩa, sau này làm việc gì cũng tiện hơn, còn có thể trấn áp được những kẻ có ý đồ với cô. Nếu có thêm một cái sân nhỏ của riêng mình nữa thì thật hoàn hảo.
Nếu ly hôn với Hàn Chấn Vũ, cô chỉ có thể chuyển đến khu nhà thanh niên trí thức.
Sáng sớm, đại đội trưởng đã nói, qua một thời gian nữa sẽ có thêm không ít thanh niên trí thức đến, chỗ ở ở viện thanh niên trí thức có hạn, nếu cô muốn ở một mình một phòng, e là hơi khó.
Hơn nữa, những thanh niên trí thức đó đến từ khắp nơi, thói quen sinh hoạt khác nhau, người đông thì mâu thuẫn cũng nhiều.
Cô chỉ muốn yên tĩnh sống cuộc sống nhỏ bé của mình, không muốn xen vào những chuyện chẳng liên quan.
Nhưng chuyện này phải bàn với Hàn Chấn Vũ xem anh có đồng ý không, và liệu anh có muốn dọn ra ngoài ở riêng hay không.
Tô Tả Thu đun một ít nước sôi mang đến phòng của cô và Hàn Chấn Vũ, rồi ra sau vườn hái mấy cọng hành, bắt đầu làm bánh.
Đến lúc người nhà họ Hàn tan làm buổi chiều, Hàn Chấn Vũ vẫn chưa về.
Tô Tả Thu đang ngồi trong sân hóng mát, tay cầm một quả dưa chuột nhỏ, thong thả gặm.
Dương Lan Hoa nghĩ đến năm mươi đồng đã đưa cho cô buổi sáng mà xót ruột gan, giờ lại thấy cô dám trộm hái dưa chuột, liền chỉ thẳng mặt cô mà chửi ầm lên:
Hai người là vợ chồng, nhưng từ khi cưới đến giờ cũng chẳng mấy khi chuyện trò, nói nhiều nhất chắc là hôm qua và sáng nay. Sau vài câu khách sáo, trong nhà chỉ còn lại tiếng hai người ăn cơm.
Buổi sáng, Tô Tả Thu đã lén ăn hai chiếc xúc xích lớn trong không gian, lại thêm dưa chuột và cà chua, nên giờ vẫn chưa thấy đói bụng. Cô ăn một cái bánh trứng, gắp thêm mấy miếng dưa chuột trộn rồi đặt đũa xuống.
Hàn Chấn Vũ thấy cô ăn ít như vậy, bèn khách khí hỏi: "Sao không ăn nữa? Thấy khó chịu ở đâu à?"
Tô Tả Thu cười lắc đầu, đẩy đĩa bánh trứng về phía anh: "Sáng tôi ăn nhiều rồi, trưa lại ăn dưa chuột với cà chua no bụng, giờ không đói lắm, anh ăn đi."
"Không sao đâu, anh ăn không hết thì cứ để lại." Tô Tả Thu không nghĩ nhiều, nói xong liền đi vào bếp.
Hàn Chấn Vũ nhìn theo bóng lưng cô, thầm nhủ, người phụ nữ này từ sau khi bị thương ở đầu, đúng là thay đổi nhiều thật. Bây giờ nói chuyện cởi mở hơn, tính tình cũng bớt nhõng nhẽo, nhìn thuận mắt hơn hẳn.
Tô Tả Thu không hề hay biết những suy nghĩ trong lòng anh. Cô tìm một quả bầu hồ lô, rửa sạch rồi đổ đầy nước đun sôi để nguội, đợi Hàn Chấn Vũ đi làm thì đưa cho anh mang theo.
Tô Tả Thu nghe vậy, trong lòng thầm khen ngợi. Người đàn ông này thật có trách nhiệm, chuyện gì cũng gánh hết lên vai.
Cô cười đáp: "Được, tôi biết rồi."
Hàn Chấn Vũ liếc nhìn cô lần nữa rồi cầm bầu nước ra khỏi nhà.
Tô Tả Thu cẩn thận đóng cổng lớn, sau đó cầm chậu đến nhà Dương Lan Hoa, múc một chậu bớt mì lớn, chuẩn bị làm bánh hành lá cho bữa tối.
Liếc thấy giỏ trứng gà nhỏ bên cạnh, cô lại lấy sáu quả.
Trong không gian của cô có rất nhiều đồ ăn, nhưng không thể đường đường chính chính lấy ra, chỉ có thể lén lút ăn vụng.
Xem ra phải tìm cách dọn ra khỏi nhà họ Hàn thôi, tốt nhất là đến một nơi hẻo lánh một chút, để sau này có làm đồ ăn ngon cũng không sợ bị người khác ngửi thấy.
Có một người chồng trên danh nghĩa, sau này làm việc gì cũng tiện hơn, còn có thể trấn áp được những kẻ có ý đồ với cô. Nếu có thêm một cái sân nhỏ của riêng mình nữa thì thật hoàn hảo.
Nếu ly hôn với Hàn Chấn Vũ, cô chỉ có thể chuyển đến khu nhà thanh niên trí thức.
Sáng sớm, đại đội trưởng đã nói, qua một thời gian nữa sẽ có thêm không ít thanh niên trí thức đến, chỗ ở ở viện thanh niên trí thức có hạn, nếu cô muốn ở một mình một phòng, e là hơi khó.
Hơn nữa, những thanh niên trí thức đó đến từ khắp nơi, thói quen sinh hoạt khác nhau, người đông thì mâu thuẫn cũng nhiều.
Cô chỉ muốn yên tĩnh sống cuộc sống nhỏ bé của mình, không muốn xen vào những chuyện chẳng liên quan.
Nhưng chuyện này phải bàn với Hàn Chấn Vũ xem anh có đồng ý không, và liệu anh có muốn dọn ra ngoài ở riêng hay không.
Tô Tả Thu đun một ít nước sôi mang đến phòng của cô và Hàn Chấn Vũ, rồi ra sau vườn hái mấy cọng hành, bắt đầu làm bánh.
Đến lúc người nhà họ Hàn tan làm buổi chiều, Hàn Chấn Vũ vẫn chưa về.
Tô Tả Thu đang ngồi trong sân hóng mát, tay cầm một quả dưa chuột nhỏ, thong thả gặm.
Dương Lan Hoa nghĩ đến năm mươi đồng đã đưa cho cô buổi sáng mà xót ruột gan, giờ lại thấy cô dám trộm hái dưa chuột, liền chỉ thẳng mặt cô mà chửi ầm lên:
13
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
