TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 1

Tô Tả Thu khó chịu mở mắt.

Đập vào mắt cô là căn nhà tường đất thấp lè tè, chật hẹp đến ngột ngạt!

Cô đang nằm trên một chiếc giường đất bẩn thỉu.

Trên người đắp một chiếc chăn bông đã sờn cũ.

Cô chớp mắt, kinh ngạc nhìn xung quanh.

Đây là đâu?

Chẳng phải cô đang say giấc nồng trong căn nhà mới mua sao?

Sao lại lạc đến nơi này?

Ngôi nhà này vừa rách nát vừa cũ kỹ, so với căn nhà ở quê mà cô từng ở hồi nhỏ còn thua xa.

Lẽ nào đây chỉ là một giấc mơ?

Nhưng sao giấc mơ này lại chân thực như vậy!

Tô Tả Thu muốn rời giường, nhưng đầu óc choáng váng, toàn thân rã rời, không chút sức lực.

Cô dùng tay vỗ nhẹ lên mặt, cố gắng tỉnh táo hơn.

Nhưng những vết chai sần thô ráp trên tay khiến cô trợn tròn mắt.

Không đúng, đây không phải đôi tay của cô.

Cô sợ hãi, cả người cứng đờ, trong đầu bông nhiên ùa về một đoạn ký ức xa lạ, không thuộc về mình.

Tô Tả Thu như bị sét đánh ngang tai, cảm giác máu trong người đều đóng băng.

Cô không kìm nén được sự hoảng sợ trong lòng, cũng không biết phải diễn tả tâm trạng lúc này như thế nào.

Sau bao năm lăn lộn trên thương trường, bươn chải từ sau khi tốt nghiệp đại học, cô mới có thể mua được một căn nhà thuộc về riêng mình.

Nhưng chưa kịp tận hưởng cuộc sống bao lâu, cô đã xuyên không một cách thần kỳ, mà còn xuyên đến những năm bảy mươi đầy khó khăn của thời kỳ kinh tế kế hoạch.

Theo ký ức của cơ thể này, đây là tỉnh Liêu Ninh ở vùng Đông Bắc, thành phố An Sơn, huyện Nam Bình, xã Hồng Kỳ, thôn Tam Hoa, nay đã đổi thành đại đội Tam Hoa.

Thân xác này vốn là người Hải Thành, mùa đông năm ngoái xung phong điều động đến đại đội Tam Hoa, trở thành thanh niên trí thức.

Tô Tả Thu nằm dài trên chiếc giường đất khóc không ra nước mắt.

Biết trước có ngày xuyên đến cái nơi khỉ ho cò gáy này, cô còn cật lực làm việc mua nhà để làm gì cơ chứ?

Giờ thì toi đời, căn nhà mới toanh vừa sửa sang xong của cô không biết lọt vào tay thằng cha con mẹ nào đây?

Tô Tả Thu của thế kỷ hai mươi mốt có một tuổi thơ chẳng đến nỗi bi thảm, nhưng cũng chẳng mấy trọn vẹn.

Ba mẹ cô đều là sinh viên nhà nghèo ở quê thi đỗ đại học, sau khi tốt nghiệp thì kết hôn rồi bám trụ lại thành phố.

Chẳng biết có phải vì tình cảm rạn nứt hay vì những cám dỗ ngoài kia, mà hai người ly hôn khi cô còn bé tí.

Chẳng bao lâu sau, mỗi người đều vội vàng xây dựng gia đình mới, thế là Tô Tả Thu bị đá sang cho ông bà nội ở quê chăm sóc.

Hai năm đầu sau ly hôn, thỉnh thoảng ba mẹ cô còn gửi cho cô chút quần áo cũ, vào dịp lễ Tết thì cũng có gửi chút tiền.

Đến khi họ có con riêng, thì đôi ba mẹ vô tâm đó đã quên béng mất đứa con gái nheo nhóc ở quê.

Những năm tháng ấy, họ cơ bản chẳng buồn ngó ngàng đến cô.

Tô Tả Thu cứ thế lớn lên trong vòng tay ông bà nội ở quê.

Hai ông bà tuy có chút trọng nam khinh nữ, nhưng cũng không để cô phải đói khát, nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.

Dù vậy, Tô Tả Thu vẫn luôn biết ơn ông bà.

Ít nhất là trong những ngày cô bị ba mẹ ruột ruồng rẫy, ông bà đã cho cô một mái nhà để nương tựa.

Nếu cứ thế mà sống thì tốt biết mấy.

Nhưng vào năm cô học cấp hai, ngôi làng nhỏ bị lũ quét, gây ra sạt lở đất, vùi lấp tan hoang cả ngôi nhà của họ.

May mắn thay, lúc đó Tô Tả Thu đang ở trường nên thoát được kiếp nạn.

Nhưng ông bà nội, những người đáng lẽ đã có thể an hưởng tuổi già ở nhà, lại vĩnh viễn ra đi.

Ông cha hờ lo liệu xong xuôi tang sự, thuê người dọn dẹp nhà cửa rồi liền chuẩn bị trở về thành phố.

Ông ta dường như chẳng mảy may nghĩ đến việc con gái mình sẽ sống ra sao ở nơi thôn quê một mình.

Tô Tả Thu sợ hãi, lẽo đẽo theo ông ta đến tận thị trấn.

Đến khi chiếc xe buýt chở ông ta khuất bóng, không một lần ngoảnh lại, cô mới đỏ hoe mắt quay về nhà.

Nhìn khoảng sân vắng lặng, Tô Tả Thu ngồi phịch xuống, nước mắt tuôn rơi.

Khi ông bà còn sống, dù không yêu thương cô nhiều, nhưng ít nhất trong nhà còn có người lớn, cô còn có một chỗ dựa tinh thần.

Giờ đây chỉ còn lại một mình, Tô Tả Thu mới mười bốn tuổi, quá nhỏ để có thể ra ngoài làm thuê. Mà thật lòng, cô cũng không muốn bươn chải kiếm sống khi tuổi đời còn quá trẻ, cô muốn được đi học.

12

0

2 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.