TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 47
Chương 47: Ngũ quỷ

Đường Toàn bị dọa đến mức giật bắn mình.

Tôi thì lại hơi thở phào một chút.

Người xưa thường nói "lời quỷ nói đầy rẫy dối trá", là để cảnh báo thế nhân không được dễ dàng tin vào lời quỷ.

Lão Cung nói trúng hai việc là thật, nhưng nếu tôi vì thế mà đi hỏi việc thứ ba, tuyệt đối sẽ bị lừa!

Loại năng lực này không phải là thứ mà những oan hồn thông thường có được. Trước đó tôi không chắc chắn dây chu sa có thể trói buộc được hắn, nên mới dặn Đường Toàn tuyệt đối không được tin lời lão Cung. Giờ xem ra, chu sa quả thực có thể phong miệng, lão Cung yếu hơn tôi tưởng, nhưng vẫn mạnh hơn những oan hồn tầm thường, có thể thoát ra khỏi vật nó ký sinh.

Nghĩ đến đây, tôi bảo Đường Toàn không cần sợ lão Cung, hắn cùng lắm chỉ có thể ló đầu ra thôi. Tìm được Thiên Thiên về, tôi sẽ xử lý hắn.

Đường Toàn gật đầu liên tục, không còn căng thẳng như lúc trước.

Chẳng bao lâu sau, gió trong sân nổi lên mạnh hơn, sương trắng và khí xám cùng lúc bốc ra từ chiếc giếng cũ, từng luồng từng luồng quấn quanh chiếc bát, rồi từ từ chui vào đám người giấy.

Tôi vẫn chưa điểm mắt cho những người giấy.

Điểm mắt là để mời những cô hồn dã quỷ, còn Minh quỷ là những tiểu quỷ có danh tính rõ ràng, tro hương Thành Hoàng và đất Thành Hoàng chứa dương khí pha lẫn âm khí vượt giới, là thứ chúng ưa thích nhất. Vừa có thể mượn thân, vừa có thể ra ngoài hóng gió.

Đột nhiên, một người giấy khẽ run lên, khuôn mặt của nó dần dần xuất hiện ngũ quan, từng chi tiết như mày, mắt, miệng, mũi lần lượt hiện rõ.

Khi chiếc miệng giấy mỏng của nó mở ra, một tràng cười rỗng không, lạnh lẽo vang vọng khắp sân. Hai con ngươi xoay chuyển linh hoạt, lộ ra vẻ quỷ quyệt, nham hiểm.

Khi càng nhiều sương xám trắng chui vào người giấy, những người giấy còn lại cũng bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy, ngũ quan lần lượt hiện lên, hoàn chỉnh thành hình.

Chẳng bao lâu, năm người giấy cao cỡ cánh tay đã biến thành năm hình dạng khác nhau.

Con đầu tiên xuất hiện, cảm giác gian xảo ngày càng rõ rệt, lưng hơi khom xuống.

Một con khác có chiếc lưỡi cực dài, nước dãi không ngừng nhỏ xuống.

Ba con còn lại, một con tóc tai bù xù, cổ có vết dây siết sâu.

Một con chỉ có một chân, mặt mày tái nhợt, nhưng sống mũi lại đỏ rực.

Con cuối cùng, da đen ngả xanh, tứ chi hơi ngắn hơn một chút, thấp hơn hẳn những người giấy khác một cái đầu.

Ngũ quỷ quay đầu nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía tôi, nhe răng cười lạnh rùng rợn.

Chúng nhanh chóng nhìn thấy những chiếc bát gạo trên mặt đất, rồi bật cười the thé, nhấc bát lên, ngấu nghiến ăn một cách tham lam.

Máu trộn lẫn gạo sống, vậy mà chúng ăn vô cùng ngon miệng.

Năm con Minh quỷ này lần lượt là Ải(缢) Quỷ (quỷ thắt cổ), Độc Cước Quỷ, Trường Thiệt Quỷ (Quỷ lưỡi Dài), Ải (矮) Quỷ (Quỷ Lùn), và Hổ Trướng Quỷ. Trong dân gian, người tôi không phân biệt được rõ ràng, chỉ gọi chung là "Ngũ Tiểu Quỷ".

Đường Toàn vừa bình tĩnh được một chút, giờ lại sợ đến phát run, người cứ thế co rúm lại.

Không bao lâu sau, cả năm chiếc bát đều trống trơn.

Ngũ quỷ mỗi con lau miệng, dưới lòng bàn chân như bôi dầu, vèo một cái lao ra khỏi sân.

"Chú Đường, trước khi háu quay lại, chú đừng đi đâu khác." Tôi trầm giọng dặn dò xong, rồi nhanh chóng rời khỏi sân viện.

Trời vừa sụp tối không lâu, trên con đường trong thôn giữa thành vẫn còn người qua lại. Ngũ Tiểu Quỷ tản ra, chạy trên đường làng, thỉnh thoảng luồn qua ống quần của người đi đường.

Những người đó dường như không có phản ứng gì, tôi cố gắng chỉ liếc nhìn chúng bằng khóe mắt, tránh để dân làng cảm thấy kỳ lạ.

Chẳng mấy chốc, Ngũ quỷ đã rời khỏi thôn giữa thành, lại tiếp tục lao về một hướng khác.

Quỷ âm về cơ bản không thể giao tiếp với con người, nhưng chúng đã bắt đầu giúp tôi tìm nơi âm khí ngút trời, hồn phách tụ hội.

Bởi vì tôi đã dùng máu để nuôi quỷ, lại viết một bức thư cho người chết, chúng nhất định sẽ hoàn thành yêu cầu của tôi trước khi trời sáng, sau đó mới tranh thủ thời gian còn lại để lang thang khắp nơi.

Bất chợt, một giọt nước lạnh lẽo rơi xuống đầu tôi.

Mưa rồi sao?

Chẳng kịp đề phòng, giác quan thứ sáu của tôi bỗng mách bảo rằng có thứ gì đó đang bám theo, hơn nữa nó đang ở ngay phía trên đầu!

Tim tôi chùng xuống, chẳng lẽ lại là Ty Dạ theo dõi?

Cả người nổi đầy da gà. Ty Dạ có thể ngửi thấy địa khí, điều đó khiến tôi đặc biệt bất an.

Nó cứ bám theo tôi như vậy, thế thì chuyện ở bên ngoài miếu Thành Hoàng không thể chỉ là trùng hợp được.

Bốp! Một giọt nước nữa rơi trúng trán tôi.

Một giọng nói khàn khàn, khô khốc vang lên trong màn đêm yên tĩnh: "Tiểu tặc! Tiểu tặc!" (Tên trộm nhỏ! Tên trộm nhỏ!)

Nhịp tim tôi khựng lại nửa nhịp, lập tức ngẩng phắt đầu lên. Nhưng trên cao đâu có bóng dáng Ty Dạ.

Là một con chim yểng đen nhánh, toàn thân ướt sũng!

Nó nghiêng đầu kỳ quái, vỗ cánh bay lượn ngay phía trên tôi.

Nếu không phải vì giọt nước vừa rồi cùng với tiếng kêu của nó, có lẽ tôi cũng chẳng thể phát hiện ra.

Tay tôi nhanh chóng lướt qua trong túi, một cây đinh đào mộc lập tức phóng ra!

Chim yểng hét lên chói tai: "Tiểu tặc! Tiểu tặc!"

Nó bay vọt lên cao hơn, tránh khỏi tầm với của đinh đào mộc.

Phía trước, Ngũ Tiểu Quỷ vẫn đang chạy rất nhanh. Tôi không có thời gian dây dưa với con chim này, chỉ đành bước nhanh hơn!

Thỉnh thoảng, bên tai tôi vẫn vang lên tiếng hô "Tiểu tặc! Tiểu tặc!" của con chim yểng, nhưng chẳng bao lâu sau, âm thanh ấy hoàn toàn biến mất.

Tôi ngước nhìn lên khoảng không trên đầu, xác nhận rằng nó thực sự không còn bám theo nữa, lúc này mới dần bình tĩnh lại.

Chim yểng bay theo tôi lâu như vậy, chẳng lẽ là vì oán hận tôi?

Nó hình như không đi tìm Tôn Đại Hải?

Bởi vì nếu nó tìm Tôn Đại Hải, thì người theo dõi tôi đã không phải là nó nữa, mà phải là Tôn Trác dẫn người đến bắt tôi!

Trong lòng tôi khẽ dấy lên một tia vui mừng.

Như vậy, tiên cơ của tôi vẫn chưa mất sao?

Tôi phải tìm cơ hội bắt lấy Chim yểng, nó xuất hiện lặng lẽ như thế này, rất dễ gây hỏng chuyện!

Lấy lại tinh thần, tôi mới phát hiện ra mình đã bị Ngũ Quỷ dẫn đến một khu chợ đêm náo nhiệt trên con phố cổ. Hai bên đường là những căn nhà cũ kỹ, đủ loại quầy hàng bày biện san sát, ánh đèn chói lóa, hương khói nấu nướng bốc lên ngập tràn, mùi thơm của các món ăn lan tỏa khắp nơi.

Chẳng mấy chốc, Ngũ Quỷ dừng lại ngay giữa con phố, đứng thành hàng, mắt nhìn chằm chằm vào một tòa nhà độc lập năm tầng trước mặt.

Trên hộp đèn trước cửa tầng một có đề ba chữ: Khách Sạn Tứ Hòa.

Hai bên mái hiên là những cây cột La Mã, cánh cửa xoay bằng kính phản chiếu ánh đèn ấm áp.

Con chàng quỷ toát ra vẻ xảo quyệt đột nhiên ngoảnh đầu liếc tôi một cái, sau đó vươn tay giật sợi dây mảnh đang đeo trên cổ, mảnh giấy cuộn tròn lập tức rơi xuống đất, bùng một tiếng rồi bốc cháy.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, năm tiểu quỷ đột ngột tản ra bốn phía, biến mất không còn dấu vết.

Mùi cháy khét lan tỏa trong không khí, tờ giấy thư nhanh chóng cháy thành tro bụi, làn khói bốc lên lại có màu xám, lượn lờ bay lên rồi hòa vào luồng khí xám vây quanh tòa nhà này.

Từ xa nhìn lại thì không thấy gì lạ, nhưng khi đến gần mới có thể nhận ra cả khách sạn này đã bị một tầng âm khí xám xịt bao phủ!

Ánh đèn tưởng như ấm áp kia, thực chất đã bị phủ lên một lớp u quang xanh rợn người.

Tôi đứng lặng trước cửa khách sạn hồi lâu, rồi lấy ra một bông lan hoàng giác.

Những cánh hoa màu vàng nhạt trông càng ủ rũ hơn, mơ hồ có dấu hiệu chuyển đen.

Hít sâu một hơi, tôi từ bỏ ý định gọi Hoa Huỳnh đến đây.

Về năng lực của cô ấy, tôi không biết rõ lắm, mà vào thời điểm then chốt thế này, tôi cũng không thể chờ đợi.

Do dự mấy giây, tôi dùng tay bóp vết thương trên ngón trỏ, đặt sát vào hoàng cước lan.

Cảm giác đau nhói nơi đầu ngón tay dần rõ rệt, trong phút chốc, tôi nhìn thấy một người đàn ông đang đi qua đi lại trước mặt mình.

Lúc thì hắn nhìn tôi, ánh mắt có vẻ vô cùng sốt ruột.

Áp lực đè nén tràn ngập xung quanh, như thể cơ thể sắp bị chặt ra từng khúc rồi hòa tôin.

"Một con bạch tâm quỷ mà cứng đầu đến vậy? Vẫn chưa thể nuốt sao?" Giọng nói the thé, khàn khàn như vịt đực.

Người đàn ông dừng bước, nhìn thẳng vào tôi.

Trong đôi mắt độc ác của hắn phản chiếu bóng dáng của một cô gái trông vô cùng yếu ớt và non nớt.

Cơn đau nhói nơi đầu ngón tay trở nên dữ dội hơn, như thể một chiếc kim sắt nung đỏ đang xuyên thẳng vào máu thịt.

Tôi khẽ rên một tiếng.

Cảnh tượng trước mắt vỡ vụn, khi hoàn hồn lại, tôi vẫn đang đứng trước cổng khách sạn, còn một nhân viên bảo vệ thì đang nghi hoặc bước về phía tôi.

1

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.