TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12: Con bé sẽ rất vui (2)

"Anh bạn, địa chỉ là gì?" Tài xế sốt ruột hỏi lại, rõ ràng vì giọng của Đường Thiên Thiên quá nhỏ nên ông ta không nghe được.

-

"Phố Tương Tẩy, số 33." Tôi lặp lại một lần nữa.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh.

Tôi định trò chuyện vài câu với Đường Thiên Thiên để giữ tỉnh táo,

Nhưng cô lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì, hai tay như rất lạnh, siết chặt và thu vào giữa hai chân.

Vừa nãy khi tôi đi sắp xếp hành lý, hai người bọn họ đã buông tay nhau ra.

Lúc này, cơn buồn ngủ của tôi bỗng dưng tan biến, ngoài cảm giác đầu hơi đau âm ỉ, tinh thần lại rất tỉnh táo.

Đường sá ban đêm thông thoáng, chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến phố Tương Tẩy.

Tài xế chỉ dừng xe ở đầu phố.

Khi tôi lấy hành lý, Đường Thiên Thiên đã bước nhanh ra phía trước hơn mười mét, tôi vội vã đuổi theo.

Phố Tương Tẩy thuộc khu phố cũ, con đường xi măng đã bị giẫm đến bóng loáng, hai bên chủ yếu là những ngôi nhà tự xây, phần lớn cao hai đến ba tầng.

Không có đèn đường, ánh trăng mờ nhạt, bóng của những cây ngô đồng nghiêng ngả, méo mó, trông như những con quỷ dữ đang giương nanh múa vuốt.

Đường Thiên Thiên dừng lại trước một căn nhà cấp bốn cũ kỹ ở giữa phố, cô mỉm cười vẫy tay với tôi, rồi xoay người chui vào khe cửa.

Tôi bước nhanh đến trước cửa, sau đó đẩy cửa vào.

Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt!

"Ai đó?" Một giọng nói khàn đặc vang lên.

Ánh sáng từ bóng đèn dây tóc cực kỳ u ám.

Trước bức tường bên phải có một chiếc bàn gỗ cũ, trên nền nhà đầy tàn thuốc.

Bên cạnh bàn là một người đàn ông mặt vuông, tóc mai hoa râm, làn da vàng vọt, thô ráp, hốc mắt trũng sâu.

Người đó dùng ngón tay đầy chai sạn dập tắt điếu thuốc chỉ còn lại phần tàn trên bàn, đôi mắt đυ.c ngầu, ánh vàng, đầy cảnh giác nhìn tôi!

Tay còn lại bất chợt chộp lấy chiếc gậy chống bên cạnh ghế, đứng bật dậy!

Chân trái ông ta bình thường, nhưng chân phải lại cong vẹo một cách kỳ dị.

Chỉ cần liếc một cái, tôi liền nhận ra, ông ta chính là Đường Toàn!

-

Năm xưa, Đường Toàn lái xe cho cha tôi. Tuy nói chỉ là một người tài xế, nhưng so với những người xung quanh, ông cũng được xem như là trẻ trung tài năng, ý chí bừng bừng.

Chỉ trong mười năm, ông ta dù chưa quá bốn mươi, nhưng trông đã như một ông lão nông thôn năm mươi, sáu mươi tuổi, lôi thôi, già nua.

Đường Thiên Thiên nói rằng gia đình cô ấy nghèo.

Tôi có thể tưởng tượng được sự khó khăn, nhưng không ngờ lại khốn cùng đến mức này.

Đây không chỉ là nghèo, mà là nhà cửa trống hoác, nghèo túng kiệt quệ.

"Chú Đường, là cháu, Hiển Thần đây." Tôi mang vẻ mặt phức tạp, trầm giọng nói.

Đường Toàn sững người.

Ngay sau đó, ánh mắt ông ta trở nên bàng hoàng, ngây dại.

"Thiếu... thiếu gia?" Ông thận trọng dò hỏi.

Tôi gật đầu thêm lần nữa.

Trong nháy mắt, ông bỗng nước mắt giàn giụa, kích động đến không nói nên lời.

"Hahaha! Thiếu gia!"

"Cậu chưa chết!"

Cơ thể ông run lên, cây gậy chống cũng rung rẩy, va chạm với sàn nhà phát ra tiếng đinh đang.

"Ông trời có mắt!"

"Ông trời thương xót! Để thiếu gia cậu còn sống trở về!"

Đường Toàn quá kích động, chống gậy bước từng bước lảo đảo đến trước mặt tôi, chăm chú nhìn tôi từ đầu đến chân, đặc biệt là tay và chân.

Vì hưng phấn, đôi mắt mờ đυ.c của ông đỏ ngầu những tia máu.

"Chú Đường, cháu ổn mà, tay chân lành lặn cả." Tôi mỉm cười, cố gắng để giọng điệu nhẹ nhàng hơn: "Chú ngồi xuống trước đã."

"Được! Được! Mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm." Đường Toàn giơ tay ra đóng cửa.

Tôi lại liếc nhìn vào trong nhà, thấy ba cánh cửa vẫn đóng chặt.

Đường Thiên Thiên vừa về nhà đã vào phòng rồi sao?

"Thiên Thiên đâu rồi?" Tôi kéo hành lý đi vài bước vào trong, nở nụ cười rạng rỡ hỏi.

Đường Toàn vừa đóng cửa lại, cơ thể bỗng khựng lại.

Đôi mắt đỏ hoe mờ đυ.c của ông lại phủ thêm một lớp sương mù.

Ông chống gậy, từng bước khập khiễng quay lại trước ghế, nhưng không ngồi xuống.

Ông thò tay vào túi, lấy ra một hộp thuốc, rút ra một điếu, ngậm trên môi. Sau đó, ông lục lọi trước ngực, trong các túi bên trái, bên phải, nhưng không tìm được bật lửa.

Cuối cùng, ông từ bỏ việc châm thuốc, run rẩy ngồi xuống ghế.

Cạch, cây gậy chống rơi xuống.

Âm thanh nhẹ nhàng của chiếc thuốc lá rơi xuống sàn vang lên.

"Thiên Thiên phúc mỏng, không gặp được thiếu gia rồi."

"Nhưng thiếu gia cậu đã trở về, con bé chắc chắn sẽ rất vui." Đường Toàn ngẩn ngơ nhìn tôi, tuy đang cười, nhưng nụ cười đó còn khó coi hơn cả khi khóc.

3

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.