TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 38
Chương 38

Quý Minh Xuyên đặt tách cà phê xuống, bình tĩnh nhìn cậu: “Nói vậy, nếu hôm nay cậu làm không tốt thì sẽ không có bữa sáng luôn?”

Câu này làm Tống Hạ hơi xụ mặt, cụp mắt xuống, miệng vô thức mím lại.

Nhưng rồi Quý Minh Xuyên hơi nhếch khóe môi, bổ sung thêm một câu: “Cũng được, tiến bộ khá nhanh.”

Tống Hạ sửng sốt trong giây lát, sau đó không kìm được nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn Quý Minh Xuyên, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn hội trưởng, em nhất định sẽ cố gắng hơn nữa!”

Quý Minh Xuyên chợt phát hiện nụ cười của cậu đặc biệt rạng rỡ, cực kỳ có sức hút, khiến anh cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Tống Hạ thì nhìn thấy tách cà phê trong tay đối phương, ngập ngừng hỏi: “Hội trưởng thức trắng cả đêm, mà vẫn còn uống nhiều cà phê vậy sao?”

“Ừm.” Quý Minh Xuyên đáp gọn: “Một lát nữa tôi còn có việc khác.”

Tống Hạ lẩm bẩm: “Hội trưởng đúng là bận thật, vất vả quá…”

Cậu thực sự đã bắt đầu mệt mỏi. Uống sữa nóng xong, Tống Hạ không chú ý môi trên đã dính một vòng bọt sữa.

Đôi mắt đào hoa lấp lánh hơi nước, cố gắng mở to mới không gục xuống tại chỗ.

Quý Minh Xuyên nhìn cậu mà không nói gì, thầm nghĩ không biết liệu cậu có thể gục luôn trên bàn ăn không nữa.

Có lẽ Tống Hạ đúng là không quen ăn sáng, ngoài nửa ly sữa bò ra thì chỉ mới ăn được nửa cái bánh bao. Còn Quý Minh Xuyên lại ăn rất nhiều, một mình tiêu diệt hơn nửa phần bữa sáng dành cho hai người. Anh ăn nhanh, nhưng vẫn giữ phong thái ung dung, tao nhã.

Tống Hạ cuối cùng phải dùng tay đỡ đầu, nửa bên mặt bị bàn tay đè ép đến mềm nhũn. Cậu nhỏ giọng thì thầm: “Hội trưởng, anh ăn cũng đẹp mắt quá đi…”

Quý Minh Xuyên nhướn mày, nghi ngờ cậu đã mơ hồ đến mức không biết mình đang nói gì nữa.

Nhìn động tác chớp mắt của Tống Hạ càng lúc càng chậm, khóe môi anh khẽ cong lên mà không sao kìm được.

Quý Minh Xuyên hỏi: “Ăn no chưa? Để tôi gọi tài xế đưa cậu về?”

“No rồi. Được ạ.” Tống Hạ mềm giọng đáp, chậm rãi chớp mắt một cái. Ngay sau đó khuỷu tay buông lỏng, đầu nghiêng theo cánh tay trượt xuống, gối lên bàn ngủ mất.

Ngủ thật luôn.

Quý Minh Xuyên: “…”

Anh nhìn cậu trai đang gục trên bàn ngủ say đến bất tỉnh, định rút điện thoại gọi tài xế, nhưng nghĩ một chút rồi lại đặt xuống.

Lúc Tống Hạ bất ngờ tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc sofa rộng rãi, trên người còn đắp một chiếc chăn mềm.

Cậu mơ màng đánh giá xung quanh, rồi đột nhiên bừng tỉnh đây chẳng phải là nhà của Quý Minh Xuyên sao?!

Nhìn đồng hồ, đã quá 12 giờ trưa.

Hồi tưởng lại hình như là cậu cùng Quý Minh Xuyên về nhà ăn sáng? Rồi thì ngủ lúc nào vậy? Ngủ lâu như vậy nữa!

“Cậu dậy rồi à?” Đúng lúc đang hoảng hốt, Quý Minh Xuyên từ thư phòng đi ra, nói:

“Cũng vừa đúng giờ, tôi đang định gọi cậu. Buổi chiều cậu còn phải đến trường học đúng không?”

Dạo này để đảm bảo thể lực thi đấu, Tống Hạ thường xin nghỉ buổi sáng để ngủ bù. Trường học cũng khuyến khích thi đấu, nên đã thu gọn nội dung buổi học thành khóa học trực tuyến, cho phép thí sinh sắp xếp thời gian tự học linh hoạt.

Tống Hạ vốn sợ trễ tiến độ, nên cố gắng gói gọn giờ ngủ vào buổi sáng, chiều vẫn đến lớp bình thường. Các bạn trong đội cũng có chiến lược gần giống nhau.

Quý Minh Xuyên nhặt lấy chìa khóa xe: “Tôi cũng quay lại trường, tiện đường đi cùng luôn.”

Tống Hạ vội đứng bật dậy, dụi mắt, chạy theo sau. Đi được mấy bước thì chợt nhớ ra điều gì, liền hỏi: “Hội trưởng, sáng nay anh có nghỉ chút nào không?”

“Có.” Quý Minh Xuyên đáp: “Ngủ được bốn tiếng.”

Tống Hạ kinh ngạc: “Thế mà anh vẫn không mệt à?”

Quý Minh Xuyên suy nghĩ một chút, đáp rất đương nhiên: “Cũng ổn. Tôi là kiểu người có nhu cầu ngủ thấp.”

Tống Hạ: “…”

Người có nhu cầu ngủ thấp? Đây không phải “thánh thể trời sinh cuốn vương” thì là gì nữa trời.

Khi quay trở lại trường, chỉ còn hơn mười phút nữa là đến tiết học đầu buổi chiều. Quý Minh Xuyên dừng xe ngay trước ký túc xá đặc cách sinh để tiện cho Tống Hạ lên lấy sách.

Thời điểm này có khá nhiều sinh viên chuẩn bị ra lớp, màn Tống Hạ bước xuống từ chiếc siêu xe của Quý Minh Xuyên lập tức thu hút không ít ánh nhìn. Một số người nhận ra Tống Hạ, ánh mắt bỗng trở nên ám muội và phức tạp. Có người thậm chí còn giơ điện thoại lên chụp ảnh hai người họ.

Đến khi phát hiện người lái xe chính là Hội trưởng Hội Học sinh Quý Minh Xuyên, những ai đang chụp lén liền nhanh chóng thu tay lại, không dám làm quá. Tuy nhiên, những lời bàn tán xì xào thì vẫn không ngừng vang lên.

Tống Hạ không hề để ý đến những ánh mắt đó. Lớp cậu học buổi chiều ở khá xa, mà xe đạp lại để ở Minh Đức lâu. Sau khi lấy được sách, cậu còn phải chạy về lại đó nên thời gian khá gấp.

Vừa xuống xe, Tống Hạ vừa nhắn tin cho bạn cùng phòng là Phương Lâm Chi, bảo cậu ta chờ mình ở cổng để có thể “quá giang” ngồi ghế sau xe đạp.

“Hội trưởng, hẹn gặp lại, tối nay gặp nhé!” Cậu phất tay với người trong xe rồi vội vàng chạy vào ký túc xá.

Quý Minh Xuyên qua gương chiếu hậu nhìn bóng lưng vội vã của cậu dần khuất, khóe môi khẽ cong lên, rồi khởi động xe tiếp tục đi về phía khu dạy học của mình.

Về đến phòng ký túc, Ngụy Kỷ Trần và Hạ Tịch Lam đều đã ra ngoài, chỉ còn lại Phương Lâm Chi đang đợi cậu. Vừa thấy Tống Hạ bước vào, sắc mặt Phương Lâm Chi có chút phức tạp: “Tống Hạ, vừa nãy có phải hội trưởng đưa cậu về trường không?”

Tống Hạ sững người: “Ờ? Ừ đúng rồi, sao thế?”

Phương Lâm Chi mím môi, đưa điện thoại đến trước mặt Tống Hạ, nhỏ giọng nói:

“Diễn đàn lại nổ rồi, nói cậu lại ôm đùi hội trưởng. Có không ít người đang đăng ảnh chụp các cậu đấy.”

Tống Hạ lướt qua vài bài viết vì có khá nhiều người tận mắt chứng kiến nên số bài đăng cũng không ít, cả trang đều là những bình luận kiểu giống nhau. Cậu nhíu mày, bực bội nói: “Đám người này đúng là quá rảnh rỗi.”

12

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.