0 chữ
Chương 18
Chương 18
Tống Hạ đứng im, ngón tay hơi siết chặt, cúi đầu thấp giọng: “Em hiểu rồi.”
“Hiểu là tốt.” Quý Minh Xuyên không nhìn hắ n thêm nữa, quay lại tiếp tục thao tác trên máy tính, giọng lạnh nhạt: “Cậu có thể đi được rồi.”
Sau khi trở về, Tống Hạ lại tiếp tục đợi thêm hai ngày nữa mới nhận được thông báo thi viết của cuộc thi đầu tư GBIC.
Khoảnh khắc nhận được bưu kiện, hắ n mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Tuy trước đó chính miệng Quý Minh Xuyên đã nói sẽ cho hắ n miễn phỏng vấn, nhưng Tống Hạ vẫn không dám hoàn toàn yên tâm. Chỉ đến khi thời gian thi viết chính thức được xác nhận, hắ n mới tin chuyện này là thật, không phải chỉ là ảo tưởng trong đầu.
Dù vậy, bài thi viết này vẫn chỉ là vòng sơ loại do nhà trường tổ chức, chưa tính là giai đoạn chính thức của cuộc thi GBIC. Nó vẫn thuộc về bước tuyển chọn nội bộ.
Theo thời gian ghi trong thông báo, hôm đó Tống Hạ đến địa điểm thi từ rất sớm.
Trường thi được bố trí tại một hội trường bậc thang ở khu giảng dạy số 3. Hắ n đảo mắt nhìn quanh, phát hiện số lượng thí sinh không nhiều, đại khái chỉ khoảng hai ba chục người là cùng.
Ngay sau đó, Tống Hạ chú ý đến một chi tiết gần một nửa số thí sinh ở đây đều là học sinh diện “đặc chiêu” (tuyển thẳng theo thành tích xuất sắc).
Tuy mỗi năm học viện Gia Đức tuyển không ít học sinh diện đặc chiêu, nhưng vì phân bổ rải rác theo các khối, mỗi lớp thường chỉ có hai ba người. Dù tất cả đều mặc đồng phục học viện giống nhau, nhưng mọi người vẫn dễ dàng nhận ra ai là đặc chiêu sinh, y như cách mà họ luôn dễ dàng phân biệt được ai là con nhà quyền thế.
So với những học sinh sinh ra đã “ngậm thìa vàng”, những học sinh đặc chiêu luôn có một loại đặc trưng khó lẫn.
Loại đặc trưng ấy thể hiện trong ánh mắt và hành vi thường không thật sự hòa nhập được với hoàn cảnh xung quanh.
Tống Hạ vốn là một trong số đó, nên càng hiểu rõ sự khác biệt tinh vi ấy.
Những học sinh diện đặc chiêu có thể vượt qua hàng ngàn người cạnh tranh để vào học viện Gia Đức, phần lớn đều là thành tích xuất sắc, đạo đức tốt, từng được xem như tấm gương ở môi trường cũ.
Thế nhưng, sau khi bước chân vào học viện Gia Đức, hào quang ấy nhanh chóng bị lu mờ bởi sự chênh lệch khủng khϊếp về xuất thân. Hầu hết bọn họ đều trở thành tầng đáy trong chuỗi thức ăn học đường, bị bắt nạt, bị gạt ra ngoài lề, trở thành "tập thể bị lãng quên".
Sự khác biệt ấy thể hiện theo từng kiểu người có người lựa chọn trầm lặng, tự đóng kín mình lại, dần dần trở thành “người vô hình” giữa đám đông; cũng có người bắt đầu phản kháng, căm ghét thế giới, ôm tâm lý “chết chung cũng được”.
Mà những trải nghiệm như vậy sẽ để lại khí chất rất khác biệt thứ mà những công tử, tiểu thư xuất thân quyền quý hoàn toàn không thể có được.
Vậy mà lần này, lại có nhiều đặc chiêu sinh như vậy lọt vào vòng phỏng vấn do Quý Minh Xuyên tổ chức, tiến vào vòng thi viết.
Không hiểu vì sao, điều đó khiến Tống Hạ bỗng dưng cảm thấy lòng mình thêm kiên định.
Tuy Quý Minh Xuyên là người lạnh nhạt, khó tiếp cận, nhưng ở bên cạnh anh quả thực an toàn hơn rất nhiều so với ở bên cạnh Cố Du.
Bài thi viết khó hơn Tống Hạ tưởng tượng.
Đề bài không hề giới hạn trong nội dung sách giáo khoa, mà còn yêu cầu vận dụng kiến thức về mô hình tài chính phức tạp và kỹ năng phân tích thị trường đầu tư.
May mà Tống Hạ đã chuẩn bị kỹ càng.
Trong thời gian qua, hắ n đã ôn tập không ít kiến thức liên quan, không chỉ hệ thống lại những điểm có thể xuất hiện trong đề thi, mà còn tranh thủ làm quen trước với hệ thống mô phỏng giao dịch mà cuộc thi sử dụng.
Hắ n làm bài với một thái độ nghiêm túc gần như thành kính.
Tuy tốc độ làm bài của Tống Hạ không phải nhanh nhất, nhưng khoảng mười mấy phút trước khi hết giờ, đã có người đầu tiên nộp bài. Hành động của người đó khiến cả phòng thi xôn xao, không ít người bắt đầu khẩn trương tăng tốc, bài thi bị lật giở tới mức giấy phát ra tiếng “soạt soạt”.
Tống Hạ thì vẫn giữ nguyên tốc độ, không để tâm đến xung quanh, tập trung hoàn toàn vào bài làm.
Chỉ đến khi chuông hết giờ vang lên, hắ n mới kiểm tra lại lần cuối rồi nộp bài.
Khi bước ra khỏi phòng thi, Tống Hạ cảm giác như vừa gỡ được một tảng đá lớn đè trong lòng, tâm trạng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Ngay cả những chiếc lá ngân hạnh rơi lả tả trên đường cũng trở nên thơ mộng trong mắt hắ n, chứ không còn u ám và hiu quạnh như trước.
Hắ n cảm thấy lần thi này mình làm không tệ, khả năng lọt vào vòng trong chắc hẳn không có vấn đề gì.
Cho đến khi mở điện thoại lên và thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ, lòng Tống Hạ lại dâng lên một tia bất an.
Quả nhiên, có lẽ mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như tưởng tượng.
Những cuộc gọi đó, đều là từ Cố Du.
Chuyện Tống Hạ tham gia cuộc thi GBIC, hắ n không hề nói với bất kỳ ai không liên quan.
Trước khi mọi việc ngã ngũ, hắ n hoàn toàn không muốn để Cố Du biết.
Cũng phải thôi Cố Du biết thì có ích gì chứ? Chẳng lẽ hắn sẽ rộng lượng chúc mừng, sẽ khích lệ cổ vũ?
Hắn không phải người như vậy.
Vì thế hôm nay, Tống Hạ đã lấy cớ khác để trốn đi thi.
Nhưng bây giờ, dãy dài cuộc gọi nhỡ khiến hắ n dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Rõ ràng hắ n đã nói với Cố Du là sẽ đến thư viện tìm tài liệu. Theo lý mà nói, đã sắp xếp xong như vậy, Cố Du thường sẽ không chủ động nhớ tới hắ n, vì bên cạnh Cố Du chưa bao giờ thiếu người để sai vặt.
Tống Hạ cầm điện thoại, cúi đầu nhìn màn hình, do dự không biết có nên gọi lại hay không.
Còn chưa kịp nghĩ ra nên nói gì, điện thoại đã bắt đầu rung lên lần nữa.
Tống Hạ nhìn cái tên hiện trên màn hình, tim hơi thắt lại trong một thoáng, nhưng cuối cùng vẫn bắt máy.
“Hiểu là tốt.” Quý Minh Xuyên không nhìn hắ n thêm nữa, quay lại tiếp tục thao tác trên máy tính, giọng lạnh nhạt: “Cậu có thể đi được rồi.”
Sau khi trở về, Tống Hạ lại tiếp tục đợi thêm hai ngày nữa mới nhận được thông báo thi viết của cuộc thi đầu tư GBIC.
Khoảnh khắc nhận được bưu kiện, hắ n mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Tuy trước đó chính miệng Quý Minh Xuyên đã nói sẽ cho hắ n miễn phỏng vấn, nhưng Tống Hạ vẫn không dám hoàn toàn yên tâm. Chỉ đến khi thời gian thi viết chính thức được xác nhận, hắ n mới tin chuyện này là thật, không phải chỉ là ảo tưởng trong đầu.
Dù vậy, bài thi viết này vẫn chỉ là vòng sơ loại do nhà trường tổ chức, chưa tính là giai đoạn chính thức của cuộc thi GBIC. Nó vẫn thuộc về bước tuyển chọn nội bộ.
Trường thi được bố trí tại một hội trường bậc thang ở khu giảng dạy số 3. Hắ n đảo mắt nhìn quanh, phát hiện số lượng thí sinh không nhiều, đại khái chỉ khoảng hai ba chục người là cùng.
Ngay sau đó, Tống Hạ chú ý đến một chi tiết gần một nửa số thí sinh ở đây đều là học sinh diện “đặc chiêu” (tuyển thẳng theo thành tích xuất sắc).
Tuy mỗi năm học viện Gia Đức tuyển không ít học sinh diện đặc chiêu, nhưng vì phân bổ rải rác theo các khối, mỗi lớp thường chỉ có hai ba người. Dù tất cả đều mặc đồng phục học viện giống nhau, nhưng mọi người vẫn dễ dàng nhận ra ai là đặc chiêu sinh, y như cách mà họ luôn dễ dàng phân biệt được ai là con nhà quyền thế.
So với những học sinh sinh ra đã “ngậm thìa vàng”, những học sinh đặc chiêu luôn có một loại đặc trưng khó lẫn.
Tống Hạ vốn là một trong số đó, nên càng hiểu rõ sự khác biệt tinh vi ấy.
Những học sinh diện đặc chiêu có thể vượt qua hàng ngàn người cạnh tranh để vào học viện Gia Đức, phần lớn đều là thành tích xuất sắc, đạo đức tốt, từng được xem như tấm gương ở môi trường cũ.
Thế nhưng, sau khi bước chân vào học viện Gia Đức, hào quang ấy nhanh chóng bị lu mờ bởi sự chênh lệch khủng khϊếp về xuất thân. Hầu hết bọn họ đều trở thành tầng đáy trong chuỗi thức ăn học đường, bị bắt nạt, bị gạt ra ngoài lề, trở thành "tập thể bị lãng quên".
Sự khác biệt ấy thể hiện theo từng kiểu người có người lựa chọn trầm lặng, tự đóng kín mình lại, dần dần trở thành “người vô hình” giữa đám đông; cũng có người bắt đầu phản kháng, căm ghét thế giới, ôm tâm lý “chết chung cũng được”.
Vậy mà lần này, lại có nhiều đặc chiêu sinh như vậy lọt vào vòng phỏng vấn do Quý Minh Xuyên tổ chức, tiến vào vòng thi viết.
Không hiểu vì sao, điều đó khiến Tống Hạ bỗng dưng cảm thấy lòng mình thêm kiên định.
Tuy Quý Minh Xuyên là người lạnh nhạt, khó tiếp cận, nhưng ở bên cạnh anh quả thực an toàn hơn rất nhiều so với ở bên cạnh Cố Du.
Bài thi viết khó hơn Tống Hạ tưởng tượng.
Đề bài không hề giới hạn trong nội dung sách giáo khoa, mà còn yêu cầu vận dụng kiến thức về mô hình tài chính phức tạp và kỹ năng phân tích thị trường đầu tư.
May mà Tống Hạ đã chuẩn bị kỹ càng.
Trong thời gian qua, hắ n đã ôn tập không ít kiến thức liên quan, không chỉ hệ thống lại những điểm có thể xuất hiện trong đề thi, mà còn tranh thủ làm quen trước với hệ thống mô phỏng giao dịch mà cuộc thi sử dụng.
Hắ n làm bài với một thái độ nghiêm túc gần như thành kính.
Tuy tốc độ làm bài của Tống Hạ không phải nhanh nhất, nhưng khoảng mười mấy phút trước khi hết giờ, đã có người đầu tiên nộp bài. Hành động của người đó khiến cả phòng thi xôn xao, không ít người bắt đầu khẩn trương tăng tốc, bài thi bị lật giở tới mức giấy phát ra tiếng “soạt soạt”.
Tống Hạ thì vẫn giữ nguyên tốc độ, không để tâm đến xung quanh, tập trung hoàn toàn vào bài làm.
Chỉ đến khi chuông hết giờ vang lên, hắ n mới kiểm tra lại lần cuối rồi nộp bài.
Khi bước ra khỏi phòng thi, Tống Hạ cảm giác như vừa gỡ được một tảng đá lớn đè trong lòng, tâm trạng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Ngay cả những chiếc lá ngân hạnh rơi lả tả trên đường cũng trở nên thơ mộng trong mắt hắ n, chứ không còn u ám và hiu quạnh như trước.
Hắ n cảm thấy lần thi này mình làm không tệ, khả năng lọt vào vòng trong chắc hẳn không có vấn đề gì.
Cho đến khi mở điện thoại lên và thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ, lòng Tống Hạ lại dâng lên một tia bất an.
Quả nhiên, có lẽ mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như tưởng tượng.
Những cuộc gọi đó, đều là từ Cố Du.
Chuyện Tống Hạ tham gia cuộc thi GBIC, hắ n không hề nói với bất kỳ ai không liên quan.
Trước khi mọi việc ngã ngũ, hắ n hoàn toàn không muốn để Cố Du biết.
Cũng phải thôi Cố Du biết thì có ích gì chứ? Chẳng lẽ hắn sẽ rộng lượng chúc mừng, sẽ khích lệ cổ vũ?
Hắn không phải người như vậy.
Vì thế hôm nay, Tống Hạ đã lấy cớ khác để trốn đi thi.
Nhưng bây giờ, dãy dài cuộc gọi nhỡ khiến hắ n dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Rõ ràng hắ n đã nói với Cố Du là sẽ đến thư viện tìm tài liệu. Theo lý mà nói, đã sắp xếp xong như vậy, Cố Du thường sẽ không chủ động nhớ tới hắ n, vì bên cạnh Cố Du chưa bao giờ thiếu người để sai vặt.
Tống Hạ cầm điện thoại, cúi đầu nhìn màn hình, do dự không biết có nên gọi lại hay không.
Còn chưa kịp nghĩ ra nên nói gì, điện thoại đã bắt đầu rung lên lần nữa.
Tống Hạ nhìn cái tên hiện trên màn hình, tim hơi thắt lại trong một thoáng, nhưng cuối cùng vẫn bắt máy.
12
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
