TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17

Nói xong, gã hung hăng trừng mắt nhìn Tống Hạ. Tống Hạ vờ như định chạm vào tay gã lần nữa, khiến Phó Cẩn theo phản xạ co rúm người lại, bốn phía yên lặng, gã cũng không dám làm càn thêm gì nữa.

Tống Hạ quay về bàn, thu dọn đồ đạc của mình, trong lòng không khỏi suy nghĩ.

Dựa vào phản ứng vừa rồi của Quý Minh Xuyên, có vẻ như anh không phát hiện điều gì khác thường. Bất kể Phó Cẩn nghĩ gì, ít nhất trong mắt Quý Minh Xuyên, Tống Hạ vẫn là một tiểu tuỳ tùng ngoan ngoãn, yếu ớt như mọi khi.

Hơn nữa hôm nay cậu còn giúp Phó Cẩn nắn lại khớp, dù sao cũng coi như có chút "thiện ý", ít nhiều cũng khiến hình tượng của cậu được cộng thêm vài điểm.

Nghĩ vậy, trong lòng Tống Hạ lại dấy lên niềm hy vọng.

Kết quả đăng ký thi vẫn chậm chạp không có tin tức, mấy ngày nay cậu chờ đến nôn nóng phát điên. So với việc tiếp tục ngồi chờ trong vô vọng, chi bằng nhân cơ hội này trực tiếp đi hỏi cho rõ ràng.

Tống Hạ nhìn bóng lưng Quý Minh Xuyên khuất dần trên cầu thang, do dự chốc lát.

Cuối cùng vẫn cắn răng, bước về phía lầu hai.

Hành lang trên tầng yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng gió. Tống Hạ đứng ở đầu thang lầu, chỉnh lại biểu cảm và cảm xúc, sau đó mới tiến tới trước cửa phòng Quý Minh Xuyên, nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa vài cái, thấp giọng gọi: “Hội trưởng, là em… Tống Hạ.”

Một lát sau, bên trong mới truyền ra giọng nói bình thản của Quý Minh Xuyên: “Vào đi.”

Tống Hạ đẩy cửa bước vào, ánh mắt không nhìn quanh mà lập tức dừng lại trên người Quý Minh Xuyên.

Lúc này, Quý Minh Xuyên đang ngồi trước bàn gần cửa sổ, sống mũi đeo một cặp kính gọng kim loại mảnh, tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt.

Trên màn hình là giao diện mô phỏng đầu tư, đầy những con số biến động và biểu đồ đường sắc bén, hiển nhiên anh đang thực hiện giao dịch hoặc tính toán gì đó.

Đầu ngón tay Quý Minh Xuyên gõ nhẹ lên bàn phím. Một lúc lâu sau, anh mới như nhớ ra sự hiện diện của Tống Hạ, khẽ tựa vào lưng ghế, ánh mắt hờ hững lướt qua, giọng điệu xa cách: “Có chuyện gì?”

Tống Hạ lập tức đứng thẳng lưng, dè dặt lên tiếng: “Hội trưởng, xin lỗi vì làm phiền. Là về việc em đăng ký tham gia cuộc thi GBIC, em đã nộp hồ sơ rồi nhưng đến giờ vẫn chưa nhận được thông báo phỏng vấn…”

“Em muốn hỏi, có phải là do điều kiện của em không đủ tiêu chuẩn không ạ?”

Ánh mắt Quý Minh Xuyên quay trở lại màn hình máy tính, ngón tay dài gõ vài phím, rồi cầm một chồng hồ sơ bên cạnh lên, lật vài trang, thản nhiên đáp: “Hồ sơ của cậu tôi xem qua rồi, không có vấn đề.”

Tống Hạ nghe vậy mới hơi thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt sáng lên một chút.

“Vậy…” Hắ n dò hỏi: “Em có thể tham gia phỏng vấn được không?”

Lúc này Quý Minh Xuyên mới dừng tay, ngẩng đầu nhìn hắ n, ánh mắt dừng lại trên người Tống Hạ vài giây, giọng điệu vẫn bình thản: “Cậu không cần phỏng vấn.”

Tống Hạ sững người, nhất thời không hiểu ý anh.

“Không cần phỏng vấn?”

Quý Minh Xuyên đan mười ngón tay, khuỷu tay tựa lên mặt bàn, tư thế lười nhác nhưng lại mang theo cảm giác áp lực không thể coi thường.

“Tôi đã nắm được đầy đủ thông tin về thành tích và kinh nghiệm của cậu. Không cần tốn thời gian phỏng vấn. Tôi sẽ trực tiếp báo tên cậu lên, đến lúc đó cứ tham gia thi viết là được.”

Tâm trạng của Tống Hạ lên xuống như đang ngồi tàu lượn.

Lúc này hắ n không dám tỏ ra quá mừng rỡ, chỉ nhịn không được xác nhận lại một lần nữa: “Ngài thật sự cho em trực tiếp tham gia thi viết ạ?”

“Hay là cậu cảm thấy mình không xứng?” Quý Minh Xuyên nhướng mày, giọng nói mang theo chút giễu cợt, ánh mắt nhìn hắ n nửa cười nửa không.

Tống Hạ nhạy bén nhận ra sự khó chịu mơ hồ trong câu nói ấy, tuy không hiểu nguyên do, nhưng vẫn lập tức giả vờ không nhận thấy, chỉ bày ra vẻ cảm kích đúng lúc: “Không, em chỉ là hơi bất ngờ thôi… Cảm ơn hội trưởng.”

“Đừng vội cảm ơn tôi.” Quý Minh Xuyên không có ý định cùng hắ n diễn kịch. Giọng điệu bất chợt lạnh hẳn đi, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào hắ n: “Tôi nói rõ trước đã vào đội của tôi, thì hãy tập trung nghiêm túc thi đấu, đừng giở mấy trò lặt vặt sau lưng tôi.”

Tống Hạ trong lòng căng thẳng, không hiểu tại sao anh lại nói như vậy.

Quý Minh Xuyên vươn tay cầm chai nước đá trên bàn, khẽ bật nắp.

Tống Hạ để ý thấy tay anh rất lớn, đường nét rõ ràng, các khớp xương nổi bật, dù chỉ là một động tác đơn giản cũng không giấu được khí thế mạnh mẽ.

Đôi mắt kia nhìn từ trên cao xuống, sâu thẳm khó lường, khiến người ta khó đoán nổi tâm ý.

Sự im lặng khiến không khí như đông cứng lại, cho đến khi Quý Minh Xuyên uống xong vài ngụm nước, đặt chai xuống, sự yên tĩnh ấy mới bị phá vỡ.

“Chuyện vừa rồi, tôi nhìn rất rõ.” Khóe môi anh nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: “Con thỏ bị ép đến đường cùng, không chỉ biết cắn người, còn có thể bẻ gãy cả xương lợi hại thật đấy.”

Trên mặt anh là nụ cười, nhưng trong đáy mắt lại không hề có ý cười.

Tống Hạ siết chặt tay, định mở miệng biện bạch, nhưng lời vừa đến cổ họng đã nuốt ngược trở lại.

Nếu lúc dưới lầu Quý Minh Xuyên đã không vạch trần hắ n, thì có lẽ chuyện này cũng chưa nghiêm trọng đến mức đó.

Hắ n dò hỏi: “Nếu ngài thấy được hết, vậy sao vẫn đồng ý để em gia nhập đội?”

Quý Minh Xuyên cũng không nhắc lại chuyện đó, chỉ thản nhiên đáp: “Thực lực của cậu đạt yêu cầu. Mà tôi thì đang cần người.”

Nói thì dễ như vậy, nhưng Tống Hạ hiểu rõ nếu cậu thật sự không thể thiếu, thì sẽ không bị răn đe thẳng mặt như thế.

Hiện tại là hắ n đang có việc nhờ vả người ta.

Tống Hạ rất rõ lúc nào nên cúi đầu: “Cảm ơn hội trưởng đã tin tưởng.”

Quý Minh Xuyên nhìn hắ n rất lâu:

“Tôi mặc kệ cậu ở trước mặt đám kia giả bộ làm thỏ con thế nào, nhưng vào đội của tôi, tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút. Đừng chơi mấy trò khôn lỏi tưởng mình thông minh.”

14

0

2 tháng trước

9 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.