TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5

Người đàn ông lực lưỡng mặt đối mặt với hắn. Gã ta hẳn là đã lâu không mở miệng, hơn nữa lại ở trong căn phòng lạnh lẽo này quá lâu, giọng nói có chút khàn khàn, giống như lưỡi dao cùn cạo vào thân cây loang lổ, vụn gỗ lả tả rơi đầy đất.

“Vậy xin hỏi, chúng ta phải làm thế nào mới có thể ra ngoài?”

“Ra ngoài? Hắt xì!” Hắn hắt hơi một cái, đưa tay lên trên lò sưởi: “Chắc là sắp rồi, ôi bạn của tôi, xin ngài trước hết đừng vội, tôi vừa định nói đến đây.”

Dưới sự chú ý của mọi người hắn đưa bàn tay nhăn nheo vào trong lửa: “A... thoải mái quá.” Hắn khẽ cảm thán một tiếng: “Thật vui mừng làm sao, mỗi lần trở về đều có thể thấy những gương mặt mới, có điều không ai có thể ở cùng tôi thật lâu, vị kia sắp đến rồi, ngài ấy cũng sẽ đón các bạn đi.”

“Vị kia là ai?”

“Đưa chúng tôi trở về sao?” Người phụ nữ vẫn luôn khóc nức nở cướp lời hỏi.

“Trở về?” Kẻ đó rút tay ra, đôi tay kia đã bị nướng đến đen kịt, hắn thong thả ung dung xé một lớp da thịt cháy khét xuống rồi ném vào cái chậu sắt treo bên trong, nhìn thịt của chính mình bị ngọn lửa nuốt chửng: “Bây giờ không thể trở về, vị kia sẽ đưa các bạn đến một nơi khác.”

Hắn lảng tránh câu hỏi đầu tiên. Ngọn lửa như gặp phải dầu, “xèo” một tiếng bùng lên rất cao, thiêu đen cả thanh xà ngang phía trên nhà gỗ rồi mới ngoan ngoãn hạ xuống, tiếp tục yên lặng cháy.

“Không thể trở về? Thật sự... không thể trở về? Tại sao lại như vậy?” Mọi người lẩm bẩm.

Lúc bọn họ đến cũng không hề biết là sẽ như vậy.

“1, 2, 3... 11 người, ồ không, 12 người, còn có một người trốn ở góc phòng, thật là bướng bỉnh.” Bàn tay đã “lột” da một lần của hắn trở nên nhẵn nhụi, tinh xảo, trông cũng ra dáng người bình thường, nhưng quay lại nhìn thân mình và mặt hắn thì ngược lại chỉ mong vẫn đừng giống người bình thường thì hơn: “Nơi này của tôi lâu lắm rồi không có nhiều người đến như vậy, hơn nữa hôm nay hình như là lần đông nhất trong lịch sử đó.”

Một người... đang trốn?

Chung Hoành cũng không nghĩ ra được đây là ý gì, cậu chẳng muốn bị người ta xem như khỉ vào ngay lúc này. Mấy người theo bản năng đưa mắt tìm kiếm xung quanh, chủ nhân căn nhà gỗ dường như vừa định mở miệng nhắc nhở họ một chút thì cánh cửa lại một lần nữa bị mở ra.

“Ở kia...” Lời đến bên miệng của hắn lại lượn một vòng, hắn thở dài: “Hôm nay Sứ Thần đại nhân đến sớm quá nha.” Hắn quay người, nhìn kẻ bước vào từ cửa.

Sứ Thần đại nhân trong miệng hắn còn cao hơn cả Tằng Minh một chút, ước chừng dáng người 1 mét 90, lúc vào cửa phải cúi đầu mới có thể tránh được khung cửa rách nát kia.

Thần Sứ mặc một chiếc áo gió dài quá gối, bên dưới là đôi bốt bó chặt lấy bắp chân, dây giày từ mu bàn chân buộc lên đến ngay dưới đầu gối, chỉ nhìn thôi cũng thấy mệt chết người.

Những người này nhìn chằm chằm Sứ Thần đại nhân, trong phút chốc thở phào nhẹ nhõm, may mà Sứ Thần không có “khuôn mặt chắp vá từ vô số người”.

Thậm chí còn có chút đẹp, là kiểu đẹp trai, anh tuấn mang theo nét sắc bén đầy công kích mà phần lớn con gái đều sẽ thích. Chỉ không biết vì sao họ đều sẽ tìm thấy một phần bóng dáng “âm trầm đáng sợ” trong vẻ đẹp đó.

Có lẽ là vì người có thể làm Sứ Thần ở nơi này không thể nào là thứ tốt lành gì, tóm lại lý trí của mọi người vẫn còn đó, tạm thời không ai bị vẻ anh tuấn của Sứ Thần đánh bại mà tự nguyện đứng ra chịu chết.

Cho nên...

Sứ Thần bắt đầu điểm danh.

3

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.