TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4

Căn nhà gỗ lại một lần nữa chìm vào im lặng, chỉ còn ngọn gió kẹp theo thứ hơi thở đáng ghét len lỏi qua từng ngóc ngách, quấn lấy mọi người, lượn một vòng, khiến căn nhà vốn đã không ấm áp lại hạ nhiệt thêm một lần nữa rồi vui vẻ chuồn ra ngoài.

Tằng Minh há miệng, lời đã đến bên môi, ngay cả chính hắn cũng sắp cho rằng mình có cách rồi, lại thốt ra câu vô dụng nhất: “Mẹ nó!”

Rồi cánh cửa mà lúc nãy cả đám người đều không mở được “RẦM” một tiếng bị người từ bên ngoài đá văng.

Tằng Minh đang đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía cửa, nghe tiếng động thì giật mình hoảng hốt, loạng choạng mất thăng bằng, ngón tay trong lúc cuống quýt lại ấn vào đống tàn thuốc mà chính mình vừa dụi trên cửa sổ lúc nãy.

Tiếp theo lại là một tiếng: “Mẹ nó!”

Hắn quay đầu lại, nhưng tiếng “mẹ nó” còn lại đã không thể phát ra được nữa.

Kẻ bước vào có một... khuôn mặt như được chắp vá từ vô số người...?

Tằng Minh há hốc miệng suýt nữa cắn phải lưỡi mình, hắn cũng không dám nói thứ kia rốt cuộc còn có thể được xem là người không, đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy sự “chắp vá từ vô số người” được cụ thể hóa đến vậy. Thứ đó có một chân dài, một chân ngắn, đến nỗi hắn phải quỳ một chân mới có thể đi được.

Có điều xem ra như vậy, tiếng “rầm” lúc nãy chắc chắn không phải là do “đá” mà ra rồi.

Tằng Minh bất giác căng cứng người, cô bé ngồi giữa dường như định hét lên, đã bị người phụ nữ bên cạnh vừa khóc vừa bịt miệng lại.

“Uầy! Có người mới tới.” Kẻ đó dán trên mặt những ngũ quan chẳng đâu vào đâu, cách nói chuyện lại “nho nhã lịch sự” ngoài dự đoán của mọi người: “Trong phòng của tôi chắc lạnh lắm nhỉ? Thật là ngại quá, không có cách nào, phòng ốc bên này đều như vậy cả.”

Hắn vừa quỳ vừa đi, lê mình lại gần, mấy người đang ngồi quay lưng về phía cửa vội vàng nép sang một bên, người này đè lên người kia, cuối cùng cũng chừa ra một lối đi cho kẻ đó.

“Cảm ơn các bạn của tôi.” Hắn khách sáo cúi chào: “Xin hãy tha thứ cho sự chiêu đãi không chu toàn của tôi, bởi vì nơi này thật sự quá lạnh, ngày thường tôi đều sẽ ra ngoài phơi nắng.”

Hắn tự mình nói tiếp: “Các bạn có biết không? Bên ngoài luôn rất nóng, cho nên mỗi lần tôi ra ngoài một thời gian sẽ quay về đây ở một lát.”

Thái độ của hắn cho những kẻ gan dạ hơn một chút gợi ý, ví dụ như: Hắn dường như rất dễ nói chuyện.

3

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.