TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 29

Hoàng hôn buông xuống, khung cửa sổ bị nhuộm một màu đỏ rực, kéo theo một vệt nắng vàng ấm áp chiếu xiên lên chiếc ghế sofa nơi Chung Hoành ngủ.

Mây đen kéo tới, quạ bay thấp hơn, lượn quanh tầng hai của tòa lâu đài cổ. Chung Hoành xoay xoay thanh đao trong tay, dần dần đợi đến có chút mất kiên nhẫn, một lúc không giữ được thăng bằng “cạch” một tiếng rơi xuống đất: “Sao hắn còn chưa tỉnh?”

Mây đen che kín mặt trời, trong phòng lập tức tối sầm lại. Chung Hoành quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy được chiếc đồng hồ bên ngoài, không biết bây giờ là mấy giờ rồi. Bầu trời đen một cách kỳ lạ, đàn quạ đang lượn lờ bên ngoài bắt đầu bay toán loạn, đồng thời phát ra những tiếng kêu ồn ào.

Chung Hoành lẩm bẩm: “Thời gian trôi nhanh thế?”

Lê Dạ nghe tiếng nhìn cậu một cái, rồi yên lặng ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Ầm”.

Chân trời đột nhiên sáng lên một cái, trong phòng được chiếu sáng như thể bật đèn. Chung Hoành nhân cơ hội này nhìn ra ngoài, bên ngoài đã bắt đầu mưa lớn, đàn quạ kia cũng biến mất, chắc là đã trốn dưới mái hiên nào đó rồi.

Chung Hoành nghĩ như vậy, giây tiếp theo liền nghe thấy tiếng kính vỡ tan, Cố Giai không còn sợ hãi Sứ Thần nữa, đột ngột chui vào lòng Chung Hoành, lần đầu tiên còn vì trong phòng tối mà đâm nhầm chỗ.

Lê Dạ giơ tay lên vừa định nhấc Cố Giai ra khỏi người Chung Hoành, thì thấy Chung Hoành đặt tay lên lưng cô bé, nhẹ nhàng vỗ hai cái, rồi bế cả người lên ném vào lòng hắn.

Bàn tay hắn giơ lên vừa vặn đỡ được: “...”

Lê Dạ: “?”

Cố Giai: “?”

“Tôi ra ngoài xem sao, cậu ở đây trông chừng họ.”

“Ngươi cứ thế tin tưởng ta à?” Lê Dạ cúi đầu nhìn đứa trẻ trên tay, Cố Giai co người lại run lẩy bẩy: “Ngươi không sợ ta gϊếŧ hết bọn họ à?”

Cố Giai càng run dữ dội hơn.

“Tôi lại chẳng thân với họ, sống chết cũng chẳng sao.” Chung Hoành ngồi xổm xuống, sờ soạng trên mặt đất hai cái, mới sờ được thanh đao lúc trước làm rơi: “Haizz.” Cậu đứng thẳng người dậy: “Nhưng họ chết, anh cũng chết.” Chung Hoành giơ tay cầm thanh đao kia lên, quẹt một đường trước cổ mình: “Anh tự xem mà làm.”

Lê Dạ nở một nụ cười: “Vậy thì thôi bỏ đi, ngươi cũng đừng dọa cô bé nữa.” Hắn nhấc Cố Giai lên một chút: “Cô bé sắp run thành cái sàng rồi.”

Chung Hoành không nói gì, chỉ nheo mắt lại.

Từ chối bị lấy đạo đức ra ép người — dù sao thì mình cũng không nhìn thấy.

Thị lực của Lê Dạ tốt hơn họ rất nhiều, bóng tối đối với hắn gần như không có ảnh hưởng gì, cho nên tất cả những hành động nhỏ và những thay đổi biểu cảm tinh vi của người đối diện đều bị hắn nhìn thấy rõ mồn một.

Thế là Sứ Thần đại nhân lại bắt đầu một kế hoạch trêu mèo mới.

Hắn nhìn Chung Hoành đăm đăm, Chung Hoành không nhìn thấy, nhưng dường như có thể cảm nhận được một ánh mắt nào đó vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, nhìn đến mức không được tự nhiên.

Không được, phải đi mau thôi, Chung Hoành nổi hết cả da gà, Lê Dạ chắc chắn còn đáng sợ hơn những thứ bên ngoài.

Chân Chung Hoành còn chưa lùi lại được một tấc, Sứ Thần đại nhân đã mở miệng: “Người may mắn, đây tính là làm thêm việc rồi, ngươi còn có thể đưa ra điều kiện gì đây?”

Chung Hoành: Tôi biết ngay mà.

3

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.