0 chữ
Chương 28
Chương 28
Hắn xoa bụng, hình như đúng là không có cảm giác vừa ăn cơm xong.
Hắn thật sự đã mơ à?
Phó bản đáng chém ngàn đao, Sứ Thần đáng chém trăm đao. Tằng Minh cẩn thận liếc về phía Lê Dạ.
Thôi được, không dám lắm, chém mười đao trước đã.
Bây giờ chuông cũng chưa vang, Vexido cũng chưa gọi, khả năng cao là họ không ra ngoài được, cũng không cần thiết phải ra ngoài. Tằng Minh ngã người xuống định nằm thêm một lúc, vô tình liếc qua giường, thì đột ngột ngồi bật dậy: “Cố Giai đâu?”
“Cố Giai nào?” Chung Hoành liếʍ môi, thắc mắc nói.
Lê Dạ đứng một bên nghiêng đầu, ra vẻ tò mò nhìn tay mình, quan sát kỹ lòng bàn tay và mu bàn tay một lượt, rồi lại quen đường quen lối lôi ra một chiếc gương từ trong tủ, ngắm nghía mình từ hai bên trái phải, cảm thấy vô cùng hoàn hảo.
“Vãi! Thật hay giả vậy?” Tằng Minh tay vịn vào vai Chung Hoành: “Cậu vừa hỏi gì thế?”
Chung Hoành nhíu mày: “Anh hỏi gì thế? Tôi không nghe rõ.”
“Cố Giai.” Tằng Minh làm động tác một hình hộp chữ nhật không cao: “Cố Giai!”
“Ồ.” Chung Hoành hơi thu cằm lại: “Cô bé đó à, anh quên rồi sao? Lúc ăn cơm đã bị mẹ cô bé đón đi rồi, cùng họ đến một phòng khác rồi.”
Tằng Minh hoàn toàn không có ấn tượng gì về chuyện này, đập đầu cố gắng nghĩ cũng chỉ có thể nhớ ra hình như Cố Giai đúng là có một lần nhìn thấy mẹ cô bé trong nhà ăn: “Đó không phải là giả sao? Cô bé có gặp nguy hiểm không?”
Chung Hoành vỗ vai hắn, an ủi: “Yên tâm, lần này là thật, cô bé rất an toàn, tôi đã xác nhận rồi.”
Tằng Minh trong lúc thở phào nhẹ nhõm lại cảm thấy hành động của Chung Hoành thật ghê người, mặc dù thỉnh thoảng hắn sẽ nói đùa rằng họ đều là người đã ngủ chung một phòng, có tình nghĩa sinh tử, nhưng thật sự bị cậu đột nhiên đưa cho một viên kẹo như vậy, vẫn cảm thấy có chút rợn người.
“Nghĩ gì thế?” Chung Hoành huơ tay trước mặt hắn: “Này, danh sách quy tắc mới bổ sung.”
“Mới bổ sung?”
Tằng Minh nghi hoặc nhận lấy tờ giấy mỏng.
[Do khách quý trong lâu đài cổ dự sinh sớm hơn, kể từ hôm nay sẽ chuyển vào phòng sinh, yêu cầu các hộ lý luôn sẵn sàng, vui lòng rời khỏi phòng nghỉ vào lúc chuông gõ đến tiếng thứ 6, đồng thời thời gian mở cửa nhà ăn được sửa đổi thành bắt đầu sớm hơn một tiếng và kết thúc sớm hơn một tiếng.
Xin hãy nhớ, bất kể lúc nào cũng phải vô điều kiện tin tưởng đồng đội của mình, không dễ dàng tin tưởng người lạ. Khách trong lâu đài và chúng ta là một gia đình, tất cả trẻ sơ sinh đều là đồng đội của chúng ta, xin đừng làm hại chúng.
Lâu đài cổ có cấm chế, người không phải dân bản địa sẽ có bộ lọc người quen đối với dung mạo của một số người, xin hãy bảo vệ bản thân, không tùy tiện đi theo người khác. Gợi ý: Người không thuộc phòng này không thể vào phòng này.]
Chung Hoành nghiêng mắt đợi hắn xem xong, tưởng rằng hắn có thể nhìn ra được manh mối gì, kết quả người kia đột nhiên nói một câu: “Nói như vậy...”
Cậu nhướng mày, mơ hồ mong đợi.
“Cố Giai có thể có nguy hiểm!” Tằng Minh nắm lấy cánh tay Chung Hoành: “Hai ta phải đi cứu cô bé.” Hắn còn tự động viên mình: “Ừm!” Nghĩ nghĩ rồi vẫn nhìn về phía Chung Hoành: “Chung đại ca? Chung sát thần? Giúp một tay đi?”
Chung Hoành suýt nữa thì tắt thở: “Trong đầu anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế?!”
“Hả? Không phải trên danh sách quy tắc cậu đưa cho tôi có viết là có thể sẽ nhìn thấy người quen, nhưng thực ra không phải.” Tằng Minh gãi đầu: “Hả? Không phải ý này sao?”
“Tôi đã nói rồi, cô bé không có vấn đề gì.” Chung Hoành sụp đổ, khóe mắt nhìn thấy Lê Dạ ở xa xa lén lút dùng bàn tay đang buông thõng giơ ngón cái lên cho mình: “Ý tôi là, những người khác đều không an toàn, chỉ có tôi.” Cậu dùng ngón trỏ chỉ về phía Lê Dạ: “Và hắn, sau này ra ngoài, nhất định phải theo sát chúng tôi, không được đi lạc.”
“Nếu thật sự đi lạc, hoặc có người muốn dẫn anh đến những nơi khác ngoài phòng này, phòng sinh và nhà ăn, tuyệt đối không được đi! Kể cả chúng tôi.” Cậu lại chỉ một lần nữa: “Bởi vì đó có thể không phải là chúng tôi thật, đến lúc đó anh cứ liều mạng chạy về phòng là được, nơi này tạm thời xem ra là hoàn toàn an toàn, hơn nữa cũng có thể xác định được người đó rốt cuộc có phải là thật hay không.”
“Ồ...”
Tằng Minh nửa hiểu nửa không gật đầu, cảm thấy Chung Hoành hôm nay thật sự là “rộng lượng nhân từ”, không chỉ nói nhiều hơn, mà còn bắt đầu suy nghĩ cho hắn rồi.
Quả nhiên tình nghĩa sinh tử có khác.
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại...
“Tại sao hắn lại vào được?”
Chung Hoành thuận theo ánh mắt của hắn nhìn qua, Lê Dạ đang dựa vào cửa đếm số phòng trên bản vẽ, lúc đếm đến một phòng nào đó thì không kìm được mà nhếch môi.
Hắn thật sự đã mơ à?
Phó bản đáng chém ngàn đao, Sứ Thần đáng chém trăm đao. Tằng Minh cẩn thận liếc về phía Lê Dạ.
Thôi được, không dám lắm, chém mười đao trước đã.
Bây giờ chuông cũng chưa vang, Vexido cũng chưa gọi, khả năng cao là họ không ra ngoài được, cũng không cần thiết phải ra ngoài. Tằng Minh ngã người xuống định nằm thêm một lúc, vô tình liếc qua giường, thì đột ngột ngồi bật dậy: “Cố Giai đâu?”
“Cố Giai nào?” Chung Hoành liếʍ môi, thắc mắc nói.
Lê Dạ đứng một bên nghiêng đầu, ra vẻ tò mò nhìn tay mình, quan sát kỹ lòng bàn tay và mu bàn tay một lượt, rồi lại quen đường quen lối lôi ra một chiếc gương từ trong tủ, ngắm nghía mình từ hai bên trái phải, cảm thấy vô cùng hoàn hảo.
“Vãi! Thật hay giả vậy?” Tằng Minh tay vịn vào vai Chung Hoành: “Cậu vừa hỏi gì thế?”
“Cố Giai.” Tằng Minh làm động tác một hình hộp chữ nhật không cao: “Cố Giai!”
“Ồ.” Chung Hoành hơi thu cằm lại: “Cô bé đó à, anh quên rồi sao? Lúc ăn cơm đã bị mẹ cô bé đón đi rồi, cùng họ đến một phòng khác rồi.”
Tằng Minh hoàn toàn không có ấn tượng gì về chuyện này, đập đầu cố gắng nghĩ cũng chỉ có thể nhớ ra hình như Cố Giai đúng là có một lần nhìn thấy mẹ cô bé trong nhà ăn: “Đó không phải là giả sao? Cô bé có gặp nguy hiểm không?”
Chung Hoành vỗ vai hắn, an ủi: “Yên tâm, lần này là thật, cô bé rất an toàn, tôi đã xác nhận rồi.”
Tằng Minh trong lúc thở phào nhẹ nhõm lại cảm thấy hành động của Chung Hoành thật ghê người, mặc dù thỉnh thoảng hắn sẽ nói đùa rằng họ đều là người đã ngủ chung một phòng, có tình nghĩa sinh tử, nhưng thật sự bị cậu đột nhiên đưa cho một viên kẹo như vậy, vẫn cảm thấy có chút rợn người.
“Mới bổ sung?”
Tằng Minh nghi hoặc nhận lấy tờ giấy mỏng.
[Do khách quý trong lâu đài cổ dự sinh sớm hơn, kể từ hôm nay sẽ chuyển vào phòng sinh, yêu cầu các hộ lý luôn sẵn sàng, vui lòng rời khỏi phòng nghỉ vào lúc chuông gõ đến tiếng thứ 6, đồng thời thời gian mở cửa nhà ăn được sửa đổi thành bắt đầu sớm hơn một tiếng và kết thúc sớm hơn một tiếng.
Xin hãy nhớ, bất kể lúc nào cũng phải vô điều kiện tin tưởng đồng đội của mình, không dễ dàng tin tưởng người lạ. Khách trong lâu đài và chúng ta là một gia đình, tất cả trẻ sơ sinh đều là đồng đội của chúng ta, xin đừng làm hại chúng.
Lâu đài cổ có cấm chế, người không phải dân bản địa sẽ có bộ lọc người quen đối với dung mạo của một số người, xin hãy bảo vệ bản thân, không tùy tiện đi theo người khác. Gợi ý: Người không thuộc phòng này không thể vào phòng này.]
Cậu nhướng mày, mơ hồ mong đợi.
“Cố Giai có thể có nguy hiểm!” Tằng Minh nắm lấy cánh tay Chung Hoành: “Hai ta phải đi cứu cô bé.” Hắn còn tự động viên mình: “Ừm!” Nghĩ nghĩ rồi vẫn nhìn về phía Chung Hoành: “Chung đại ca? Chung sát thần? Giúp một tay đi?”
Chung Hoành suýt nữa thì tắt thở: “Trong đầu anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế?!”
“Hả? Không phải trên danh sách quy tắc cậu đưa cho tôi có viết là có thể sẽ nhìn thấy người quen, nhưng thực ra không phải.” Tằng Minh gãi đầu: “Hả? Không phải ý này sao?”
“Tôi đã nói rồi, cô bé không có vấn đề gì.” Chung Hoành sụp đổ, khóe mắt nhìn thấy Lê Dạ ở xa xa lén lút dùng bàn tay đang buông thõng giơ ngón cái lên cho mình: “Ý tôi là, những người khác đều không an toàn, chỉ có tôi.” Cậu dùng ngón trỏ chỉ về phía Lê Dạ: “Và hắn, sau này ra ngoài, nhất định phải theo sát chúng tôi, không được đi lạc.”
“Nếu thật sự đi lạc, hoặc có người muốn dẫn anh đến những nơi khác ngoài phòng này, phòng sinh và nhà ăn, tuyệt đối không được đi! Kể cả chúng tôi.” Cậu lại chỉ một lần nữa: “Bởi vì đó có thể không phải là chúng tôi thật, đến lúc đó anh cứ liều mạng chạy về phòng là được, nơi này tạm thời xem ra là hoàn toàn an toàn, hơn nữa cũng có thể xác định được người đó rốt cuộc có phải là thật hay không.”
“Ồ...”
Tằng Minh nửa hiểu nửa không gật đầu, cảm thấy Chung Hoành hôm nay thật sự là “rộng lượng nhân từ”, không chỉ nói nhiều hơn, mà còn bắt đầu suy nghĩ cho hắn rồi.
Quả nhiên tình nghĩa sinh tử có khác.
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại...
“Tại sao hắn lại vào được?”
Chung Hoành thuận theo ánh mắt của hắn nhìn qua, Lê Dạ đang dựa vào cửa đếm số phòng trên bản vẽ, lúc đếm đến một phòng nào đó thì không kìm được mà nhếch môi.
4
0
2 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
