TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7

Xam Xam im lặng. Em muốn gật đầu, muốn nói vâng, rằng em rất yêu chị Ca Nhi của em, người đã chọn em giữa hàng chục bạn chó ngoài chợ, đã bế em về, đặt tên cho em, cho em ăn cháo bí đỏ và pate gà mỗi tối, kể chuyện cho em nghe mỗi khi trời đổ mưa. Và đây là nhà của em.

Nhưng trong lòng ngực của bé con, một mảnh linh hồn mờ nhạt của Cháo Hành vẫn còn tồn tại, như mùi hương phảng phất trong chiếc khăn cũ. Mảnh ấy không nói gì nhưng lo lắng, rụt rè và quặn thắt:

“Nếu chị Vân buồn thì sao? Nếu chị ấy khóc nữa thì sao?"

Xam Xam cúi đầu, cái đuôi cụp xuống, không dám nhìn vào mắt ai. Chỉ có lòng em là hỗn độn, một bên là tiếng gọi ấm áp “Cháo Hành ơi....”, một bên là cả bầu trời của em.

Bé con ngước đôi mắt đen như hạt nhãn lên bầu trời cao, nơi trong lòng em tin rằng Cháo Hành thật sự đang ở đó, một linh hồn trong sáng, hiền lành và có lẽ đang ngồi giữa cánh đồng mây mềm, dõi theo chị Vân và dõi theo chính thân thể cũ của mình. Rồi em quay sang nhìn gốc hoa hoè cũ kỹ ngay cổng vào, nơi có một nấm đất nhỏ phủ đầy cỏ mềm, nơi thân xác của em ngủ say.

Em thấy lòng mình thắt lại vì biết rõ, mình đang mang điều thiêng liêng nhất của một cún con đã ra đi.

Em thì thầm, mắt không rời những áng mây trên cao:

“Cháo Hành… cậu có đang nghe mình nói không? Mình biết… thân thể này từng là của cậu. Người trước mặt là chị chủ mà cậu luôn hướng về. Mình… mình không muốn chiếm đoạt điều gì. Mình chỉ… đã lỡ sống lại, trong hình hài của cậu.”

Gió ngừng lại trong một thoáng như lắng nghe:

“Nếu cậu không đồng ý thì mình sẽ rời đi, tìm một con đường khác để về với chị Ca Nhi của mình. Nhưng nếu cậu chấp nhận… mình hứa sẽ quý trọng cơ thể này. Mình cũng sẽ yêu chị Mộc Vân bằng cả tấm lòng, không phải như cậu, nhưng là theo cách của mình, trân trọng, thủy chung, và biết ơn. Nhưng… mình cũng yêu cả chị Ca Nhi nữa. Trái tim mình không thể quên chị ấy. Vậy có được không, Cháo Hành?”

Xam Xam chờ đợi, trong sự im lặng mềm như mây và xa vời như bầu trời cao vυ"t, không có tiếng trả lời. Chỉ có một chiếc lá hoè vàng rụng xuống, nhẹ nhàng đáp ngay trên đỉnh mũi đen nhánh của bé con.

Em nhìn nó và tự thuyết phục rằng đây là một cái gật đầu dịu dàng của cậu ấy.

Bé con cúi đầu thật thấp như một lời cảm ơn âm thầm. Rồi nhẹ nhàng nhìn hai chị, mang theo hai tình yêu, hai kỷ niệm, và một lời hứa rất nhỏ:

“Mình sẽ sống thật tốt, vì cả hai chúng ta.”

Xam Xam lần nữa nũng nịu cọ đầu lên chân chị Mộc Vân, rồi nhẹ như bông đi đến đứng như cục kẹo dưới chân chị Ca Nhi của em.

Trịnh Mộc Vân như thể nhận ra, đôi khi yêu thương không nhất thiết phải độc quyền, nhất là khi cô gái trước mặt có vẻ cũng yêu nhóc con. Cô mỉm cười nhẹ như gió xuân:

“Không sao… Nếu em muốn ở lại đây, chị hiểu. Sau này nhỡ có gặp chị ngoài đường... thì đừng có dồn theo doạ chị đấy nhé!" Câu từ không níu kéo, không oán trách, ngược lại còn dí dỏm nhưng lại mang một nỗi buồn ngọt ngào thoáng rưng rưng nơi đáy mắt.

Xam Xam ngẩng lên, trong tim vừa đau vừa nhẹ nhõm. Em bước lại, liếʍ nhẹ một cái lên tay chị Vân. Không phải là lời từ biệt. Mà là muốn nói:

“Em sẽ luôn nhớ chị. Và em biết ơn chị cùng bạn nhỏ mà chị yêu thương.”

Trịnh Mộc Vân đứng dậy, gật đầu thật khẽ với cô gái chủ nhà, rồi để lại một bóng lưng cô liêu trong nắng.

"Này... bạn có thể đến thăm em ấy... lúc nào cũng được!" Trần Ca Nhi vội vàng nói với theo khi cánh cổng màu xanh lá cây dần khép lại.

"Cảm ơn!" Trịnh Mộc Vân lần nữa nhìn cổng nhà có tán cây hoa hoè, Cháo Hành của cô... đã thành em bé nhà người ta.

3

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.