0 chữ
Chương 6
Chương 6
Xam Xam nghe tiếng gọi ngoài cổng nhưng chỉ ngẩng lên một chút, vì cháo và pate gà cùng bí đỏ ngon quá, nhóc con ăn đến sạch bóng, lộ ra hình vẽ dấu chân cún con xinh xắn như bông hoa nhỏ in trên đáy tô.
Ngoài cổng, cô hàng xóm đang đứng cùng một cô gái mà Trần Ca Nhi chưa từng gặp.
"Cô Mai tìm cháu ạ, cô... và bạn vào nhà đi ạ!"
Cánh cổng sắt sơn màu xanh lá cây mở ra, nhưng cô hàng xóm tựa như vội vàng:
"Thôi... cô không vào đâu, giới thiệu với cháu, đây là Trịnh Mộc Vân, cháu của bà cụ ở vườn mơ cổ năm ngoái chúng ta đến mua ý." Sau đó lại quay sang nhìn người bên cạnh:
"Còn đây chính là cô gái mà cháu muốn tìm, Trần Ca Nhi. Cháu có việc thì cứ từ từ bàn bạc với con bé nhé, cô đang nấu dở nồi cơm, cô về trước nha."
"..." Trần Ca Nhi còn nhớ bà cụ ở vườn mơ, nhưng mà cô gái này thì có liên quan gì đến cô, hay là... mơ năm nay bị ế nên đi tìm khách cũ? Chắc không phải đâu, năm ngoái khó khăn lắm mới mua được cơ đấy.
Trịnh Mộc Vân nhìn ánh mắt mờ mịt của người trước mặt thì đi thẳng vào vấn đề:
"Xin chào, tôi đến để chuộc lại Cháo Hành."
"Xin lỗi, nhưng tôi không..."
"Gâu gâu!" Âm thanh như nốt nhạc nhỏ reo vang, làm gián đoạn câu từ phủ định của Trần Ca Nhi.
Xam Xam đang ở trong bếp, bỗng có một cỗ ký ức không thuộc về bé con mạnh mẽ ùa về, nhưng lại vô cùng quen thuộc sau hai tiếng người nào đó gọi "Cháo Hành".
Bé con mang theo cái bụng tròn vo như quả bóng nhỏ, mông lung ngó qua cửa bếp, bất chợt đôi mắt bé xíu, tròn vo, và đen như hạt nhãn ánh lên niềm vui khôn xiết, là chị... nhưng sao lại là chị?
Bé con mờ mịt không hiểu tại sao lại có cảm giác thân thiết như vậy với chị gái đứng ở ngay cổng vào, bên cạnh chị Ca Nhi của bé, rồi không kiểm soát được, vui vẻ "gâu gâu" hai tiếng và háo hức chạy đến, cọ tới cọ lui lên chân người ta.
Rồi bé như tan trong ảo mộng, hoá ra đây là phần ký ức ngọt ngào còn đọng lại của chủ nhân cơ thể này, cậu ấy đã rất yêu chị gái trước mặt, giống như bé con yêu chị Ca Nhi của bé vậy.
Giữa tiếng gió lùa qua kẽ lá, Xam Xam thở hắt ra một hơi nhỏ xíu. Em không biết phải làm gì. Ở đây, có hai sự dịu dàng quá mức, mà bé chọn bên nào dường như cũng không trọn vẹn.
Trần Ca Nhi bất ngờ trước biểu hiện của nhóc con, chẳng lẽ đây đúng em cún có cái tên "Cháo Hành" mà người này vừa nhắc tới.
"Cháo Hành ngoan quá, đi về với chị nha?" Trịnh Mộc Vân xoa xoa cục bông vàng óng như nhuộm cả nắng chiều, lại ngọt ngào như mật ong trong tay. Nhưng khi cô nhìn vào đôi mắt đen láy tròn vo của nhóc con, đôi mắt mà trước đây cô soi rõ bóng dáng mình trong đó, hình như hôm nay lại có điều gì khác lạ! Cô lặng đi một chút rồi ỉu đi và hỏi:
"Cháo Hành... em muốn ở lại đây sao?"
Ngoài cổng, cô hàng xóm đang đứng cùng một cô gái mà Trần Ca Nhi chưa từng gặp.
"Cô Mai tìm cháu ạ, cô... và bạn vào nhà đi ạ!"
Cánh cổng sắt sơn màu xanh lá cây mở ra, nhưng cô hàng xóm tựa như vội vàng:
"Thôi... cô không vào đâu, giới thiệu với cháu, đây là Trịnh Mộc Vân, cháu của bà cụ ở vườn mơ cổ năm ngoái chúng ta đến mua ý." Sau đó lại quay sang nhìn người bên cạnh:
"Còn đây chính là cô gái mà cháu muốn tìm, Trần Ca Nhi. Cháu có việc thì cứ từ từ bàn bạc với con bé nhé, cô đang nấu dở nồi cơm, cô về trước nha."
"..." Trần Ca Nhi còn nhớ bà cụ ở vườn mơ, nhưng mà cô gái này thì có liên quan gì đến cô, hay là... mơ năm nay bị ế nên đi tìm khách cũ? Chắc không phải đâu, năm ngoái khó khăn lắm mới mua được cơ đấy.
"Xin chào, tôi đến để chuộc lại Cháo Hành."
"Xin lỗi, nhưng tôi không..."
"Gâu gâu!" Âm thanh như nốt nhạc nhỏ reo vang, làm gián đoạn câu từ phủ định của Trần Ca Nhi.
Xam Xam đang ở trong bếp, bỗng có một cỗ ký ức không thuộc về bé con mạnh mẽ ùa về, nhưng lại vô cùng quen thuộc sau hai tiếng người nào đó gọi "Cháo Hành".
Bé con mang theo cái bụng tròn vo như quả bóng nhỏ, mông lung ngó qua cửa bếp, bất chợt đôi mắt bé xíu, tròn vo, và đen như hạt nhãn ánh lên niềm vui khôn xiết, là chị... nhưng sao lại là chị?
Bé con mờ mịt không hiểu tại sao lại có cảm giác thân thiết như vậy với chị gái đứng ở ngay cổng vào, bên cạnh chị Ca Nhi của bé, rồi không kiểm soát được, vui vẻ "gâu gâu" hai tiếng và háo hức chạy đến, cọ tới cọ lui lên chân người ta.
Giữa tiếng gió lùa qua kẽ lá, Xam Xam thở hắt ra một hơi nhỏ xíu. Em không biết phải làm gì. Ở đây, có hai sự dịu dàng quá mức, mà bé chọn bên nào dường như cũng không trọn vẹn.
Trần Ca Nhi bất ngờ trước biểu hiện của nhóc con, chẳng lẽ đây đúng em cún có cái tên "Cháo Hành" mà người này vừa nhắc tới.
"Cháo Hành ngoan quá, đi về với chị nha?" Trịnh Mộc Vân xoa xoa cục bông vàng óng như nhuộm cả nắng chiều, lại ngọt ngào như mật ong trong tay. Nhưng khi cô nhìn vào đôi mắt đen láy tròn vo của nhóc con, đôi mắt mà trước đây cô soi rõ bóng dáng mình trong đó, hình như hôm nay lại có điều gì khác lạ! Cô lặng đi một chút rồi ỉu đi và hỏi:
3
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
