0 chữ
Chương 28
Chương 28
Ánh đèn pin đổ dài lên phía trước, rồi có gì đó lấp lánh dưới một tán cây rậm, cách họ chưa đầy mười bước chân.
Không phải mắt thú.
Không phải rắn.
Mà là… một quầng tuyết nhỏ như chớm nở. Ở giữa là một cây nấm trắng, mỏng manh như pha lê và long lanh như sương giá đang thở.
"Là Nấm tuyết đá rừng!" Trần Ca Nhi reo ca trong lòng, như thế sợ nếu hé ra, gió lạnh sẽ mang thông tin nóng hổi này rải đi khắp núi đồi, nơi mà từ trên nhìn xuống đầy đốm sáng của hàng trăm người đang mải miết tìm kiếm loại thực vật quý giá này.
Trần Ca Nhi thầm nghĩ, có lẽ năm nay, cô là người may mắn nhất rồi. Nhưng Xam Xam lại tiếp tục gầm gừ, lần này không phải cảnh báo, mà như thể… ngăn cô lại.
Ca Nhi cúi xuống thật thấp. Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi giữa tiết trời âm độ.
Chỉ một bước nữa…
Cùng lúc này, trước cổng sắt màu xanh lá cây, một chiếc bán tải phanh gấp như tạt gió làm đung đưa cả tán hoa hoè.
"Ca Nhi ơi... Ca Nhi..."
"Cạch... cạch!" Ca Sơn và Ca Lâm vừa gọi vừa dùng khoá cổng gõ gõ nhưng không có hồi âm, đèn trong nhà cũng không loé sáng chút nào.
Bỗng...
"Ai đó?" Giọng của một phụ nữ trung niên vọng ra từ trong bóng tối, phía sau cánh cổng cuối ngõ. Là cô Mai, hàng xóm thân thiết của Ca Nhi.
Nương theo ánh đèn cao áp ở đầu ngõ chiếu vào, cô nhận ra ba người này:
"Ồ, là bác trai và anh họ nhà Ca Nhi đấy à?"
"Vâng, chào chị. Ca Nhi... không biết con bé có ở nhà không mà chúng tôi không liên lạc được."
Cô hàng xóm nghe vậy thì vui thay cho Ca Nhi, gia đình nhà người bác này thật sự rất yêu thương con bé. Cô ghé qua cổng thì thầm:
"Ca Nhi đi cùng trưởng thôn và mấy người trong xóm lên núi từ lâu rồi, đi tìm... Nấm tuyết đá rừng."
Câu nói khiến cổ họng của người đàn ông trung niên như nghẹn lại, ông trầm giọng hỏi:
"Chị có biết mọi người đi theo đường nào không?"
"Có, anh đi theo..."
Chưa đến nửa tiếng sau, Ca Sơn đã phóng xe băng qua con đường sỏi đá chập chùng, đưa bố anh và Ca Lâm tới một xóm nhỏ khác phía Đông. Ở đây, vài hộ dân vẫn sáng đèn, họ là những người quá quen với nhịp “lên núi đêm lạnh nhất” mỗi năm nên liền chỉ đường cho ba bố con anh đi tiếp.
Cuối cùng, họ dừng lại trước một khu đất trống ngay dưới chân núi dẫn lêи đỉиɦ cao nhất ở cao nguyên đá, nơi ánh đèn pin và đèn xe máy loang loáng như một chợ phiên bóng đêm. Nơi được mệnh danh là:
“Trạm dừng chân của những kẻ săn linh khí mùa đông.” Mỗi năm mọc lên duy nhất một lần, vào ngày lạnh nhất của mùa đông.
Bác trai và hai anh họ của Ca Nhi vừa xuống xe, cái lạnh không thân thiện đập thẳng vào mặt, và cả lời rì rầm bàn tán:
“Còn hơn một tiếng nữa là đến bình minh rồi, không biết năm nay có ai may mắn tìm được Nấm tuyết đá rừng không nhỉ?”
“Khó lắm!" Một ông già ngồi gần bếp lửa xua tay:
“Hai mươi năm liên tiếp chưa ai nhìn thấy, chứ đừng nói là nhổ được và mang xuống núi an toàn.”
Tiếng bếp củi nổ tí tách mang theo mùi khói và cả mùi cháo gà hoà lẫn trong không khí. Mấy chủ quán thời vụ hăng hái bình luận:
“Mùa lạnh nhất là mùa linh khí mạnh nhất. Nhưng cũng là mùa dễ mất mạng nhất.”
“Nghe nói năm ngoái có người tới rất gần rồi… mà về tay trắng, vì trời đổ sương muối, đèn không sáng nổi, xương cốt thì như hoá đá!"
Ba bố con nhà họ Bùi đứng lặng như tượng. Không ai nói gì. Nhưng từng lời của những người xa lạ đó như hòn đá lớn ném vào mặt hồ đang gợn sóng.
Nhưng bây giờ nếu cứ thế xông lên, nhỡ trời vừa sáng, Ca Nhi an toàn xuống núi mà họ thì lạc, như vậy càng rắc rối.
Cuối cùng ba người vào một lều nước trà tránh rét và chờ đợi.
Trước đó vài chục phút.
Trần Ca Nhi gần như nín thở. Mắt cô dán chặt vào cụm tuyết mỏng tang đang bao bọc lấy cây nấm mảnh mai trong suốt như giấc mộng, mọc ra từ một thân cây mục phủ đầy sương giá.
Là Nấm tuyết đá rừng. Thứ chỉ xuất hiện khi trời lạnh đến nứt gió, mọc ở độ cao gần như không thể thở nổi, và sẽ tan ngay trong tay kẻ không đủ duyên.
“Chỉ một lần thôi… để mình mang về cho bà.”
“Năm ngoái mình đã bỏ lỡ cậu, nấm tuyết đá rừng… năm nay, cậu đồng ý theo mình nhé!"
Cô vươn tay ra, tay kia khẽ gạt sợi dây leo đang bám quanh thân cây mục.
Nhưng… Xam Xam đột ngột tru một tiếng ngắn.
Rồi nhóc con… rít lên. Không còn là gầm gừ. Mà là tiếng gào đầy hoảng loạn.
Không phải mắt thú.
Không phải rắn.
Mà là… một quầng tuyết nhỏ như chớm nở. Ở giữa là một cây nấm trắng, mỏng manh như pha lê và long lanh như sương giá đang thở.
"Là Nấm tuyết đá rừng!" Trần Ca Nhi reo ca trong lòng, như thế sợ nếu hé ra, gió lạnh sẽ mang thông tin nóng hổi này rải đi khắp núi đồi, nơi mà từ trên nhìn xuống đầy đốm sáng của hàng trăm người đang mải miết tìm kiếm loại thực vật quý giá này.
Trần Ca Nhi thầm nghĩ, có lẽ năm nay, cô là người may mắn nhất rồi. Nhưng Xam Xam lại tiếp tục gầm gừ, lần này không phải cảnh báo, mà như thể… ngăn cô lại.
Ca Nhi cúi xuống thật thấp. Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi giữa tiết trời âm độ.
Cùng lúc này, trước cổng sắt màu xanh lá cây, một chiếc bán tải phanh gấp như tạt gió làm đung đưa cả tán hoa hoè.
"Ca Nhi ơi... Ca Nhi..."
"Cạch... cạch!" Ca Sơn và Ca Lâm vừa gọi vừa dùng khoá cổng gõ gõ nhưng không có hồi âm, đèn trong nhà cũng không loé sáng chút nào.
Bỗng...
"Ai đó?" Giọng của một phụ nữ trung niên vọng ra từ trong bóng tối, phía sau cánh cổng cuối ngõ. Là cô Mai, hàng xóm thân thiết của Ca Nhi.
Nương theo ánh đèn cao áp ở đầu ngõ chiếu vào, cô nhận ra ba người này:
"Ồ, là bác trai và anh họ nhà Ca Nhi đấy à?"
"Vâng, chào chị. Ca Nhi... không biết con bé có ở nhà không mà chúng tôi không liên lạc được."
Cô hàng xóm nghe vậy thì vui thay cho Ca Nhi, gia đình nhà người bác này thật sự rất yêu thương con bé. Cô ghé qua cổng thì thầm:
"Ca Nhi đi cùng trưởng thôn và mấy người trong xóm lên núi từ lâu rồi, đi tìm... Nấm tuyết đá rừng."
"Chị có biết mọi người đi theo đường nào không?"
"Có, anh đi theo..."
Chưa đến nửa tiếng sau, Ca Sơn đã phóng xe băng qua con đường sỏi đá chập chùng, đưa bố anh và Ca Lâm tới một xóm nhỏ khác phía Đông. Ở đây, vài hộ dân vẫn sáng đèn, họ là những người quá quen với nhịp “lên núi đêm lạnh nhất” mỗi năm nên liền chỉ đường cho ba bố con anh đi tiếp.
Cuối cùng, họ dừng lại trước một khu đất trống ngay dưới chân núi dẫn lêи đỉиɦ cao nhất ở cao nguyên đá, nơi ánh đèn pin và đèn xe máy loang loáng như một chợ phiên bóng đêm. Nơi được mệnh danh là:
“Trạm dừng chân của những kẻ săn linh khí mùa đông.” Mỗi năm mọc lên duy nhất một lần, vào ngày lạnh nhất của mùa đông.
“Còn hơn một tiếng nữa là đến bình minh rồi, không biết năm nay có ai may mắn tìm được Nấm tuyết đá rừng không nhỉ?”
“Khó lắm!" Một ông già ngồi gần bếp lửa xua tay:
“Hai mươi năm liên tiếp chưa ai nhìn thấy, chứ đừng nói là nhổ được và mang xuống núi an toàn.”
Tiếng bếp củi nổ tí tách mang theo mùi khói và cả mùi cháo gà hoà lẫn trong không khí. Mấy chủ quán thời vụ hăng hái bình luận:
“Mùa lạnh nhất là mùa linh khí mạnh nhất. Nhưng cũng là mùa dễ mất mạng nhất.”
“Nghe nói năm ngoái có người tới rất gần rồi… mà về tay trắng, vì trời đổ sương muối, đèn không sáng nổi, xương cốt thì như hoá đá!"
Ba bố con nhà họ Bùi đứng lặng như tượng. Không ai nói gì. Nhưng từng lời của những người xa lạ đó như hòn đá lớn ném vào mặt hồ đang gợn sóng.
Nhưng bây giờ nếu cứ thế xông lên, nhỡ trời vừa sáng, Ca Nhi an toàn xuống núi mà họ thì lạc, như vậy càng rắc rối.
Cuối cùng ba người vào một lều nước trà tránh rét và chờ đợi.
Trước đó vài chục phút.
Trần Ca Nhi gần như nín thở. Mắt cô dán chặt vào cụm tuyết mỏng tang đang bao bọc lấy cây nấm mảnh mai trong suốt như giấc mộng, mọc ra từ một thân cây mục phủ đầy sương giá.
Là Nấm tuyết đá rừng. Thứ chỉ xuất hiện khi trời lạnh đến nứt gió, mọc ở độ cao gần như không thể thở nổi, và sẽ tan ngay trong tay kẻ không đủ duyên.
“Chỉ một lần thôi… để mình mang về cho bà.”
“Năm ngoái mình đã bỏ lỡ cậu, nấm tuyết đá rừng… năm nay, cậu đồng ý theo mình nhé!"
Cô vươn tay ra, tay kia khẽ gạt sợi dây leo đang bám quanh thân cây mục.
Nhưng… Xam Xam đột ngột tru một tiếng ngắn.
Rồi nhóc con… rít lên. Không còn là gầm gừ. Mà là tiếng gào đầy hoảng loạn.
6
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
