TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27

"Ca Thạch!!" Một tiếng gọi thất thanh khi trời còn đen kịt của cụ bà gần chín mươi tuổi, khiến con trai và con dâu cụ ngủ gần đó hoảng hốt.

"Mẹ! Mẹ làm sao?" Con trai của bà cụ, cũng là bác của Trần Ca Nhi chạy đến.

"Bây giờ là giờ nào? Hôm nay lạnh hơn đúng không con?"

Con dâu của bà cũng vừa khoác thêm áo len vừa xoa tay đi tới, còn khép chặt cửa dù không có gió nào có thể lọt qua:

"Hơn ba giờ sáng mẹ ạ. Hôm nay là ngày lạnh nhất của mùa đông năm nay, có tuyết rơi nhẹ rồi ạ. Mẹ nằm xuống ngủ thêm đi."

"Ngày lạnh nhất? Vậy... Ca Nhi? Con mau gọi cho con bé!"

"Mẹ..." Vợ chồng con trai của bà cụ lập tức rối rắm theo. Con dâu cụ vội lấy điện thoại gọi cho cháu gái, nhưng... "thuê bao không liên lạc được!" Tay bà run run, môi mấp máy nhìn ông nhà bà, chẳng lẽ con bé thực sự đi tìm... Nấm tuyết đá rừng?

"Ông ở nhà cùng mẹ, tôi đi gọi Ca Sơn và Ca Lâm, ba mẹ con sang nhà Ca Nhi, nếu con bé... không có nhà, ba mẹ con sẽ đơị nó ở chân núi."

"Không, bà ở nhà cùng mẹ chờ tin lành, tôi và các con đi tìm em gái chúng nó!" Con trai của bà cụ hấp tấp lao đi, nhưng trước khi cánh cửa phòng ngủ của mẹ ông khép lại, một câu hứa ngắn ngủi nhưng ấm áp kịp gửi gắm:

"Mẹ đừng lo, chúng con sẽ cùng Ca Nhi trở về an toàn."

Cách đó vài cung đường, trong ngôi nhà hai tầng ở vườn mơ cổ.

"...!!!" Trịnh Mộc Vân đột nhiên tỉnh giấc, cái lạnh len qua khe cửa, ngấm qua chăn đệm khiến cô phải nghiêng đến dẹm lại chăn cho con gái nhỏ. Nhưng không hiểu sao, cô có cảm giác không an lòng, như thế có điều gì đó không lành đang âm thầm xảy ra.

Cô xuống giường đi một vòng quanh nhà, tất cả mọi người còn ngủ say. Nhìn các camera ngoài sân vườn cũng không có gì khác lạ. Nhưng mà... trực giác của cô chưa bao giờ sai!

Lúc này, giữa khoảng không đen kịt, Trần Ca Nhi và Xam Xam như chạy đua với thời gian giữa màn đêm lạnh cắt da. Ánh đèn pin đội đầu của cô và bạn nhỏ bốn chân rung nhẹ theo từng bước leo dốc, soi từng tảng đá phủ sương, từng nhành cây mục mọc rêu. Hơi thở phả ra thành khói trắng. Gió thì không dừng lại để bất kỳ ai nghỉ chân.

Đường càng cao càng khó đi, dây leo nhằng nhịt nhưng có thể trượt dốc bất cứ lúc nào. Trần Ca Nhi sợ đường trơn, Xam Xam sẽ lăn xuống như quả hồng và vỡ vụn, nên cô đã dùng dây đeo ba lô, buộc nhóc con ở trước ngực mình như điụ em bé, thành ra hai ánh đèn pin đeo trên đầu của hai chị em lại cùng hướng về phía trước, tầm quét càng rộng hơn, xa hơn, như lòng tin nhân đôi.

Bất chợt, Xam Xam gừ nhẹ. Toàn thân nhóc con căng lên như một sợi dây cung sắp bật. Rồi sủa khẽ một tiếng, âm vang ngắn gọn mà sắc như dao cắt xé đôi màn sương.

Bước chân của Trần Ca Nhi khựng lại.

“Gì thế?” Cô thì thầm, mắt lia nhanh vào bóng tối phía trước.

Xam Xam không đáp. Đầu đội mũ len nghiêng nghiêng, hai tai rung động thật nhẹ, mũi khịt khịt liên tục như đang phân tích cả ngàn mùi vị bị đông cứng trong sương giá. Có gì đó… lạ.

Một tiếng sột soạt nhỏ vang lên. Rất khẽ. Nhưng ở rừng sâu, im lặng là phông nền hoàn hảo cho mọi nguy hiểm khiến Ca Nhi nín thở, tay siết chặt chuôi dao bấm vừa móc ra từ sườn ba lô.

6

0

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.