TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

Trần Ca Nhi về tới cổng thì đột nhiên có cảm giác như thể... cô và cô gái trước mặt là đôi bạn tri kỷ thuở trung niên. Lâu lâu cô ấy dẫn con cái đến chơi, con gái nhỏ của cô ấy là bé con Vân Ca, còn con nhà cô... ờm... thì là... Xam Xam!

"...?" Trần Ca Nhi suýt bị ý nghĩ này làm cho bật cười, nhưng thật sự, đây mới là lần thứ ba cô gặp cô ấy, nhưng không hiểu sao lại thấy rất thân thiết.

Trịnh Mộc Vân lúc này mới nhẹ nhàng lên tiếng, mỗi từ nói ra còn kèm theo làn khói mỏng vì trời lạnh:

"Hôm qua Vân Ca xem vlog mới nhất của cậu và Xam Xam, con bé nhắc dì mãi. Sáng nay vừa ngủ dậy thấy tuyết ngừng rơi liền năn nỉ sang đây bằng được... có làm phiền cậu không?"

Trần Ca Nhi hơi khựng lại trước câu hỏi dịu dàng này. Không phải vì bị làm phiền, mà là vì… đã quá lâu rồi, cô ở trong lòng ai đó, lại có một vị trí đáng yêu đến vậy.

Cô mỉm cười, răng khẽ chạm vào nhau vì gió lạnh nhưng mắt thì ánh lên sự thân thiện xen lẫn dí dỏm:

“Vậy mà mình cứ tưởng… mình chỉ nổi tiếng trong lòng Xam Xam thôi đấy! Cậu và Vân Ca đến, mình và em ấy đều rất vui!" Cô vừa nói vừa chỉ nhóc con bốn chân đang nô nức quanh chị gái nhỏ.

Câu nói nửa thật nửa đùa làm không khí đông lạnh cũng như mềm ra, tan vào tiếng cười khe khẽ của hai người lớn. Bất chợt, Trịnh Mộc Vân đưa ra lời đề nghị mà ngay cả chính cô ấy khi nói xong cũng bất ngờ, vì chưa từng làm như vậy trước đây:

"Vậy mình và Vân Ca ở nhà cậu ăn ké bữa trưa nay được không?"

"..." Trần Ca Nhi xém thì làm rơi chìa khoá cổng vì cú “xin ké” thẳng như cột điện!

“Cậu… nói thật hay đùa? Nhà mình ăn đạm bạc lắm đấy nhé! Không có thịt bò áp chảo sốt rượu vang hay tôm hùm gì đâu, chỉ có… những món giản dị thôi."

"Hai mẹ con mình dễ nuôi lắm, cậu đừng ngại!"

"?" Trần Ca Nhi mím môi mỏng nhìn lên, kiểu như gửi thông điệp tới người cao hơn rằng, người nên nói "cậu đừng ngại" là cô mới đúng.

Trịnh Mộc Vân nhìn biểu cảm này của cô gái trước mặt thì bật cười khiến không khí lúng túng trở nên vô cùng tự nhiên.

Sau đó, xe ô tô con sang chảnh mượt mà đánh lái đỗ vào sân gạch đỏ. Động cơ êm ái tắt máy và sân khấu sôi động chuẩn bị mở màn.

Trần Ca Nhi nhìn chiếc xe chiếm gần một nửa sân nhà của cô, thì trong lòng dâng lên xúc cảm thật lạ, như có thứ gì đó đang len lỏi. Cô nhìn mấy món đồ vừa mua về và lên thực đơn:

"Vậy trưa nay chúng ta ăn cơm với lạp xưởng chiên, trứng lòng đào om tiêu, canh củ cải khô muối chua hầm với sườn và đậu phụ, hành lá nhé? Hai mẹ con cậu có nguyên liệu gì cần kiêng không?"

Nhưng hai vị khách quý còn chưa kịp đồng ý thì bạn nhỏ nào đó đã lên tiếng trước:

"Gâu gâu!" Xam Xam mặt mày sáng chói như thể "em không kiêng gì hết, chị nấu gì là em… ăn bằng cả tấm lòng!”

Bé con Vân Ca cũng y chang, dì vừa kể tên món ăn thôi đã khiến chiếc bụng tròn tròn của bé reo vang rồi:

"Con thích ạ! Dì nấu nồi cơm thật to nhé ạ!"

"..." Trịnh Mộc Vân tươi cười tán thưởng con gái nhỏ, rồi nhìn "chủ nhà" với ánh mắt sáng trong như nắng hanh chiếu qua cửa sổ:

"Mình làm phụ bếp cho cậu nhé?"

"À... tất nhiên rồi!"

4

0

1 tháng trước

14 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.