TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17

X17 Trần Ca Nhi không hề biết cô vừa được bé con nào đó chuẩn hoá thành mẹ của Xam Xam. Trong ánh đèn ngủ vàng nhạt, cô còn đang bận rộn suy nghĩ xem, cần chuẩn bị những gì cho bạn nhỏ bốn chân trong cuộc gặp với hai thương hiệu kia vào ngày mốt. Sáng hôm sau, bằng một phép màu nào đó, bầu trời trong veo như một miếng thạch mơ đông lạnh, lặng lẽ trượt qua khung cửa kính của nhà Trần Ca Nhi. Không khí vẫn buốt giá nhưng ánh sáng lại dịu ngọt như rắc từ muỗng đường bột nhỏ xíu, phủ đều lên mặt đường trước cổng, nơi tuyết đêm qua đã ngừng rơi, để lại lớp sương mịn như kem đánh bông. Khi Trần Ca Nhi mơ hồ thức giấc, Xam Xam đã tự động bật dậy như bánh nở trong lò! “Gâu!!!” Tiếng gọi báo thức chạy bằng cháo pa tê gà và bí đỏ vang lên, như thể nhóc con biết hôm nay là ngày thời tiết đẹp nhất sau chuỗi ngày tuyết lạnh run rẩy vừa qua. "Được rồi, lát nữa chị dẫn em đi chợ nhé!" Cô vươn vai chào buổi sáng và nói. Cứ thế, một ngày diệu kỳ mở ra thật lặng lẽ, nhưng trong lòng Trần Ca Nhi chợt dậy lên một cảm giác, hình như hôm nay sẽ có gì đó… rất mới. Một tiếng sau, Xam Xam thấy Trần Ca Nhi khoá cửa nhà liền háo hức chạy ra đứng sẵn bên cạnh chiếc Lead huyền thoại khiến cô bật cười: "Hôm nay chúng ta đi chợ ngay đầu ngõ, đi bộ nhé!" "Gâu gâu!" Xam Xam nô nức đáp lời, cái đuôi cong tít như dấu hỏi, mắt sáng như hai viên kẹo bơ lạc, toàn thân hào hứng đến mức rung nhẹ như cây đàn dây, mỗi khi nhóc con chạy bước nhỏ. Hôm nay bạn nhỏ bốn chân diện áo len Hàn mà hôm qua chị của bé vừa móc để quay vlog, họa tiết caro xám hồng, cổ tròn và tay bo nhẹ, nổi bật trên lớp lông vàng ươm, bông xù như bánh trứng mới nướng. “Ôi trời, chó nhà ai mà lông vàng như sợi cỏ úa, nhìn yêu thế?” "Lại còn mặc áo đẹp nữa chứ, trông giống cái bánh mật biết đi quá!" Hai chị em vừa thong thả ra tới đầu ngõ thì mấy cô chú bán hàng quen đã trầm trồ, khiến bạn nhỏ bốn chân kiêu ngạo, tinh nghịch nghiêng đầu, hai cái tai vẫn hình tam giác nhưng to hơn hồi nhỏ một chút thì rung rinh như hai cái nấm nướng bơ tỏi. Một vòng dạo quanh chợ nhỏ, hai khách hàng thân thiết này đã mua được món mình thích và khởi hành... đi bộ về nhà cách đây có vài chục mét. Trần Ca Nhi xách túi khoai lang mật ở tay trái, tay phải là túi lạp xưởng thơm thoang thoảng mùi khói tre. Còn Xam Xam thì… kiêu hãnh ngậm một túi nhỏ cá suối phơi một nắng do người dân trong bản làm, không ướp muối, rất hợp để chế biến món ăn cho nhóc con. Nhưng ngay khi vừa rẽ vào đầu ngõ, Xam Xam đột ngột đứng phắt lại, đầu mũi nâu đỏ khịt một cái thật sâu, rồi chân xoắn lại như lên dây cót, mắt sáng như đèn pin mini trong buổi tối cúp điện. “Guuuu!!!” Tiếng "gâu" vì đang bận ngậm túi cá suối nên méo mó. Rồi như tia chớp bọc lông, nhóc con lao vυ"t về phía trước, để lại Trần Ca Nhi đầy vẻ tò mò phải bước vội theo. Ngay lập tức, dưới tán cây hoa hòe đang rụng lá như mưa bụi vàng, hiện ra bóng hai người. Là Trịnh Mộc Vân, tay ôm một hộp gì đó, tay kia thì nắm tay bé con Vân Ca. Bạn nhỏ hơn ba tuổi vừa thấy dì và Xam Xam thì buông tay mẹ, chạy lon ton như củ khoai tây biết di chuyển. “Dì ơiiii! Xam Xam ơiiiiii! Mẹ và con đến rồi nèeee!” Và thế là… một cục vàng óng và một cục hồng hồng chạy vào nhau như hai hành tinh tí hon hội tụ giữa ngày đẹp trời hiếm hoi của mùa đông. Tiếng cười, tiếng sủa, tiếng chân nhỏ, tiếng vẫy đuôi vang cả con ngõ, như thể chẳng cần mùa lễ hội, mà ngày hôm nay đã đủ rộn ràng.

4

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.