TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 6

Nhưng đúng lúc hắn định tiếp tục buông lời nhục mạ, đột nhiên rùng mình một cái.

Cảm giác lạnh sống lưng dâng lên như sóng biển — cứ như bị nhấn chìm xuống vực sâu băng giá, áp lực khủng khϊếp đè lên toàn thân.

Xa xa, dường như có một sinh vật khổng lồ đang lững lờ bơi qua trong biển sâu xanh thẳm. Từ nơi ấy, nó khẽ liếc nhìn hắn một cái.

Chỉ một ánh nhìn đó thôi, cả trời đất như đổ sập. Hắn giống như con mồi bị thiên địch nhắm tới, bản năng run rẩy, chân mềm nhũn, muốn quỳ rạp xuống.

Gã lính gác cơ bắp mặt mày tái nhợt, mồ hôi túa như mưa, cắn chặt răng mới miễn cưỡng đứng vững.

Hắn rùng mình ngẩng đầu lên — chạm phải ánh mắt của tên tù nhân đang bị trói trên khung xử tội.

Đôi mắt kia xuyên qua làn máu dính trên mặt, sắc lạnh như lưỡi dao từng nếm máu người — lạnh lẽo, sắc bén.

Chẳng giống người đã bị hành hạ suốt nhiều ngày chút nào.

Đó là… áp lực tinh thần của một lính gác cấp cao?

Làm sao có thể mạnh đến mức này? Hắn… đã đạt tới cấp độ nào rồi?

Tên lính gác run lên trong lòng, dù vẫn bán tín bán nghi, cuối cùng cũng lặng lẽ rút khỏi đám đông, không dám nói thêm câu nào nữa.

Đã rời khỏi thao trường, đang bước lên bậc thềm, Lâm Uyển bỗng dừng lại như thể vừa nghe thấy gì đó. Cô quay đầu.

Hình như… có tiếng sóng biển rất quen thuộc.

Mãi đến khi lên tới văn phòng xét duyệt trên tầng hai, đưa hồ sơ cho viên chức phụ trách, cô mới sực nhớ ra — mình từng nghe thấy âm thanh ấy.

Có lẽ là mấy năm trước, khi cô vẫn chưa đủ tư cách rời khỏi Bạch Tháp.

Đêm hôm ấy, chẳng hiểu lên cơn điên kiểu gì, cô lại lén trốn ra khỏi Tháp trong một đêm tuyết rơi dày đặc.

Hiện tại, Lâm Uyển cũng chẳng hiểu bản thân ngày xưa nghĩ gì. Có lẽ là kiểu bồng bột người ta hay gọi là “dậy thì nổi loạn”, tâm trạng thất thường, nhạy cảm vô cớ.

Chỉ một trận tuyết rơi hay một tràng pháo hoa lẻ loi giữa trời, cũng khiến cô nảy sinh đủ thứ suy nghĩ cực đoan.

Có người nói để đảm bảo an toàn cho các Dẫn đường, Bạch Tháp có hệ thống an ninh nghiêm ngặt nhất Đế quốc, không ai có thể ra vào tùy tiện.

Nhưng Lâm Uyển thì không thấy thế. Miễn là cô muốn, lúc nào cũng có thể chuồn ra được.

Những xúc tu tinh thần của cô có thể len lỏi dưới lòng đất rất xa, lặng lẽ móc vào tiềm thức của người khác trước cả khi họ phát hiện ra cô.

Chỉ cần khẽ khàng chạm vào tầng ý thức nông nhất, họ sẽ vô thức bỏ qua sự tồn tại của cô — không phải là không thấy, mà là tiềm thức lựa chọn bỏ qua.

2

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.