TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5

Thực ra, những chuyện thế này trong vùng ô nhiễm không ít.

Nơi đó tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Một khi vào trong, chuyện gì xảy ra, ai làm gì ai, bên ngoài rất khó biết được.

Nơi đó như địa ngục thật sự — vào thì là người, ra có thể đã không còn là người nữa. Bóng tối và biến dị khiến con người cũng biến chất.

“Gϊếŧ sạch đồng đội, độc ác đến vậy sao?” Một lính gác lão luyện nghiến răng. Ông từng dẫn dắt nhiều đội, chứng kiến quá nhiều cái chết, nên càng không thể chấp nhận sự phản bội.

Trong đám đông, có người phun một ngụm nước bọt:

“Trước đây từng thua hắn. Còn phục sát đất, ngưỡng mộ hắn lắm. Băng nguyên chi nhận, đao của đế quốc… Giờ chỉ thấy bản thân quá ngu.”

“Băng nguyên chi nhận cái quái gì? Phì!”

“Thật ra tôi cũng chưa bao giờ thấy hắn tốt đẹp gì. Chỉ là mạnh hơn, cấp cao hơn, liền kiêu ngạo đáng ghét. Giờ thì hay rồi, hóa ra là đồ hèn nấp trong vùng ô nhiễm để làm trò bẩn thỉu.”

“Tôi nói này, thưa ngài thẩm vấn, bằng chứng rành rành rồi, còn hỏi gì nữa? Tuyên án tử hình đi, để hắn đền mạng!”

Lính gác càng nói càng phẫn nộ. Họ là những người từng cùng nhau cận kề sinh tử, kẻ phản bội đồng đội chính là điều không thể tha thứ.

“Với tôi, xử bắn còn nhẹ đấy.” Viên sĩ quan phụ trách tra khảo khẽ nghiêng người, tựa vào chiếc bàn bày đầy công cụ tra tấn, hướng về mọi người tuyên bố.

Hắn đã thẩm vấn tên tội phạm này mấy ngày liền, dùng đủ mọi cách, nhưng vẫn không moi được thông tin mà cấp trên yêu cầu.

Trong lòng đầy bực tức.

Giờ đám đông đang sục sôi, hắn bèn nheo mắt cười, kéo dài giọng nói:

“Loại tội nhân như vậy… nên tống vào trại Hoa Hồng phục vụ. Cho hắn lấy mạng chuộc tội, cho đến chết!”

Các doanh trại lính gác có nhiều tên mã, nhưng thực ra không hề có nơi nào gọi là “trại Hoa Hồng”.

Tất cả những người có mặt đều ngầm hiểu — đó là nơi như thế nào.

Cả đám đồng loạt phá lên cười, vài người còn huýt sáo tục tĩu.

Chuyện thô tục vốn là món ưa thích trong quân doanh, huống hồ bây giờ lại nhắm vào kẻ từng khiến họ ngước nhìn — giờ đã rơi vào vũng bùn.

“Từ nay về sau, Băng nguyên chi nhận đổi tên thành Băng nguyên chi hoa nhé!” Một nữ lính gác lên tiếng, vóc dáng cao lớn, vai rộng, ánh mắt dán vào tên tù nhân không chút che giấu sự trêu chọc.

“Yên tâm đi, tụi anh sẽ ‘chăm sóc’ cậu chu đáo.” Một người khác vạm vỡ cười nham nhở. Trước đây từng bị tên tù nhân này đánh bại trong cuộc thi của trường lính, giờ thấy đối phương sa cơ, hắn mừng rỡ hả hê, chẳng chút kiêng dè.

2

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.