0 chữ
Chương 15
Chương 15
Đây vốn là thế giới do ký ức của anh tạo thành. Mỗi tổn hại đều khiến bản thể tinh thần đau đớn.
Nhưng lúc này, lính gác nửa người nửa cá voi ấy chỉ lặng lẽ trôi giữa bong bóng ký ức, bình thản đối đầu với Lâm Uyển.
Một tay anh giữ chặt, tay kia nắm dao kề sát, bắp tay siết chặt như dây cáp. Chẳng ai nghi ngờ anh có thể chém phăng xúc tu chỉ bằng một nhát.
Anh nhìn cô, giọng trầm:
“Sẽ đau đấy.”
“Bị thương trong tinh thần đồ họa còn đau hơn ở thế giới thực.”
Đây là biển tinh thần của anh. Chỉ cần anh nghĩ mình có dao, anh sẽ có dao. Chỉ cần tin dao đó đủ sắc, nó sẽ đủ để chém đứt xúc tu.
Mũi dao lạnh kề lên làn da truyền đến thần kinh của Lâm Uyển – một cơn đau mờ nhạt thoáng qua trong đầu.
Khung cảnh mơ hồ chồng lên đêm tuyết rơi năm nào.
Vừa nguy hiểm, vừa kí©h thí©ɧ, khiến máu cô nóng rần lên.
Dẫn đường không nên như vậy. Dẫn đường nên…
“Điên khùng hết đi.”
“Dịu dàng cái con khỉ.”
Lâm Uyển tự nhủ: “Rõ ràng mình thích cảm giác này. Rõ ràng trong lòng có khát khao này.”
Cô không thích bị động. Cô thích tấn công, thích chủ động, thích phá hủy. Thích chính mình là người nắm quyền.
Thích làm những việc mà dẫn đường… không nên làm.
Bởi vì, cô vốn dĩ… không phải một dẫn đường bình thường.
••••••••
Lời tác giả:
Nữ chính hơi điên một chút.
Vì truyện này thuộc thể loại kén người đọc nên mình viết khá thoải mái, có thể sẽ hơi “bay” một tí.
••••••••
Lâm Uyển từng nhiều lần thấy cảnh chiến đấu trong phim truyền hình.
Những trận chiến ấy luôn kịch tính nghẹt thở, đầy ắp các cú lật thế bất ngờ.
Hai bên đối đầu ăn miếng trả miếng, giữa trận còn có thời gian dừng lại để nói vài câu nội tâm cảm động.
Nhưng trên chiến trường thực sự, Lâm Uyển phát hiện mọi thứ xảy ra rất nhanh.
Gần như ngay lúc câu nói của Nghê Tễ vừa dứt, cánh tay cô liền đau rát như bị lưỡi dao cắt qua.
Lâm Uyển đưa tay ôm lấy chỗ đau.
Đã bị thương rồi, đau thật.
Mặc dù về mặt thể chất thì chẳng có vết thương nào, nhưng cảm giác da thịt bị xé rách, máu chảy ròng ròng lại rõ rệt đến khó tin.
Cơn đau do xúc tu truyền về y như thật, không hề bị làm mờ hay giảm nhẹ.
Lúc này cô mới hiểu: câu nói của Nghê Tễ không phải đang dọa.
Nếu anh ta thực sự vung dao chém đứt một cái xúc tu, thì cô cũng sẽ phải chịu nguyên vẹn cảm giác cánh tay bị chặt lìa.
Vì đau đớn, những xúc tu đang quấn lấy cá voi sát thủ bất giác lỏng ra một chút.
Nhưng lúc này, lính gác nửa người nửa cá voi ấy chỉ lặng lẽ trôi giữa bong bóng ký ức, bình thản đối đầu với Lâm Uyển.
Một tay anh giữ chặt, tay kia nắm dao kề sát, bắp tay siết chặt như dây cáp. Chẳng ai nghi ngờ anh có thể chém phăng xúc tu chỉ bằng một nhát.
Anh nhìn cô, giọng trầm:
“Sẽ đau đấy.”
“Bị thương trong tinh thần đồ họa còn đau hơn ở thế giới thực.”
Đây là biển tinh thần của anh. Chỉ cần anh nghĩ mình có dao, anh sẽ có dao. Chỉ cần tin dao đó đủ sắc, nó sẽ đủ để chém đứt xúc tu.
Mũi dao lạnh kề lên làn da truyền đến thần kinh của Lâm Uyển – một cơn đau mờ nhạt thoáng qua trong đầu.
Khung cảnh mơ hồ chồng lên đêm tuyết rơi năm nào.
Dẫn đường không nên như vậy. Dẫn đường nên…
“Điên khùng hết đi.”
“Dịu dàng cái con khỉ.”
Lâm Uyển tự nhủ: “Rõ ràng mình thích cảm giác này. Rõ ràng trong lòng có khát khao này.”
Cô không thích bị động. Cô thích tấn công, thích chủ động, thích phá hủy. Thích chính mình là người nắm quyền.
Thích làm những việc mà dẫn đường… không nên làm.
Bởi vì, cô vốn dĩ… không phải một dẫn đường bình thường.
••••••••
Lời tác giả:
Nữ chính hơi điên một chút.
Vì truyện này thuộc thể loại kén người đọc nên mình viết khá thoải mái, có thể sẽ hơi “bay” một tí.
••••••••
Lâm Uyển từng nhiều lần thấy cảnh chiến đấu trong phim truyền hình.
Những trận chiến ấy luôn kịch tính nghẹt thở, đầy ắp các cú lật thế bất ngờ.
Nhưng trên chiến trường thực sự, Lâm Uyển phát hiện mọi thứ xảy ra rất nhanh.
Gần như ngay lúc câu nói của Nghê Tễ vừa dứt, cánh tay cô liền đau rát như bị lưỡi dao cắt qua.
Lâm Uyển đưa tay ôm lấy chỗ đau.
Đã bị thương rồi, đau thật.
Mặc dù về mặt thể chất thì chẳng có vết thương nào, nhưng cảm giác da thịt bị xé rách, máu chảy ròng ròng lại rõ rệt đến khó tin.
Cơn đau do xúc tu truyền về y như thật, không hề bị làm mờ hay giảm nhẹ.
Lúc này cô mới hiểu: câu nói của Nghê Tễ không phải đang dọa.
Nếu anh ta thực sự vung dao chém đứt một cái xúc tu, thì cô cũng sẽ phải chịu nguyên vẹn cảm giác cánh tay bị chặt lìa.
Vì đau đớn, những xúc tu đang quấn lấy cá voi sát thủ bất giác lỏng ra một chút.
2
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
