0 chữ
Chương 40
Chương 40: Dạy Cô Ta Cách Làm Người
Lâm Như Phong bị những lời này làm cứng họng, hắn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng đại cung nữ lại nói: “Hôm qua, hoàng thượng còn hỏi thăm tiến triển trong việc học lễ nghi của Tần vương phi.”
“Nếu Tần vương phi không vào cung học lễ nghi, để hoàng thượng trách tội xuống, chỉ sợ Lâm đại nhân không đảm đương nổi.”
Sắc mặt của Lâm Như Phong vô cùng khó coi.
Ninh Cố Châu vừa bị hạ độc thì người trong cung liền tới, chuyện này thật quá trùng hợp!
Đại cung nữ mỉm cười nhìn Đường Diệu Tâm: "Tần vương phi, mời!"
Đường Diệu Tâm nhìn thấy sự khıêυ khí©h trong mắt đại cung nữ, rõ ràng là nhân lúc Ninh Cố Châu đang phát độc cố ý đến để làm khó nàng.
Lần này nàng tiến cung, mấy nữ nhân trong cung không biết sẽ đối phó với nàng như thế nào.
Nàng chưa bao giờ sợ bị bắt nạt, nàng chỉ sợ người bắt nạt nàng sẽ hối hận!
Nàng nhẹ nhàng gật đầu: “Ta đi thay y phục rồi theo ngươi vào cung.”
Đại cung nữ thấy y phục của nàng có chút bẩn, liền gật đầu.
Đương nhiên, sau khi Đường Diệu Tâm trở về phòng, nàng không chỉ thay quần áo mà còn chuẩn bị một số thứ khác.
Khi đi ra, nàng nhìn thấy Lâm Như Phong đang canh giữ ở bên ngoài: "Vương phi lần này vào cung phải thật cẩn thận!"
Đường Diệu Tâm cảnh giác nhìn hắn: "Lâm đại nhân, ngươi đang lo lắng cho ta sao? Lẽ nào ngươi thích ta à?"
Mặt Lâm Như Phong đột nhiên đỏ bừng, lạnh lùng nói: "Vương phi đang nói nhảm cái gì vậy!"
“Ta không lo lắng cho cô, ta chỉ lo cô chết ở trong cung thì không có ai giải độc cho vương gia.”
Đường Diệu Tâm cười nhẹ: "Thì ra là vậy, ta còn tưởng Lâm đại nhân thích ta nên mới đứng ở đây cảnh báo với ta, làm ta sợ chết khϊếp!"
Lâm Như Phong: "..."
Đường Diệu Tâm cũng lười để ý tới hắn, nhấc chân đi ra ngoài.
Mãi cho đến khi Đường Diệu Tâm rời khỏi vương phủ, Lâm Như Phong mới nhận ra rằng nàng đang cố tình ghê tởm hắn.
Lâm Như Phong đặt tay lên trán rồi nói: "Vương gia cưới về kiểu vương phi gì đây chứ?"
Sau khi Đường Diệu Tâm cùng đại cung nữ vào cung, theo quy củ, trước tiên phải đến yết kiến hoàng hậu.
Hoàng hậu nói vài lời theo lễ, rồi tiếp: "Bây giờ con thân đã là Tần vương phi, nhất cử nhất động của con đều đại diện cho hoàng tộc."
"Con lớn lên ở thôn trang nên có lẽ trước nay chưa từng có ai dạy con những điều này."
"Bổn cung không quan tâm đến quá khứ của con thế nào, nhưng sau này con tuyệt đối không được làm mất mặt hoàng thất."
"Bổn cung đã chọn ra mười ma ma có kinh nghiệm phong phú, tinh thông lễ nghi đến dạy cho con. Con nhất định phải nghiêm túc học tập, không được vô lễ với họ!"
Đường Diệu Tâm hiểu ý của hoàng hậu, nàng cũng biết hoàng hậu cũng được coi như là mẹ chồng của nàng.
Đây là cách hoàng hậu đặt ra các quy tắc cho nàng, nhưng đáng tiếc, nàng chưa bao giờ sợ những điều này!
Nàng cố ý nói một cách rụt rè: "Con nhất định sẽ nghiêm túc học quy tắc, lỡ như..."
"Con nói là lỡ như nhé, lỡ như các ma ma không nghiêm túc dạy con thì phải làm sao?"
Một trong những ma ma bước tới và nói: "Vương phi yên tâm, lão nô nhất định sẽ cố gắng hết sức để dạy người."
"Lão nô đảm bảo người có thể học được các lễ nghi trong cung chỉ trong vòng một tháng, phù hợp với thân phận hiện tại của người."
Những ma ma khác cũng sôi nổi bày tỏ ý kiến với hoàng hậu, nói rằng bọn họ sẽ làm mọi cách có thể để giúp Đường Diệu Tâm học được lễ nghi.
Hoàng hậu rất hài lòng với thái độ của bọn họ.
Đường Diệu Tâm nhẹ nhàng nói với hoàng hậu: "Mẫu hậu, con nhất định sẽ nghiêm túc học tập, nhưng nếu bọn họ không nghiêm túc dạy dỗ con, người cũng không thể phạt con được!"
Hoàng hậu biết rằng các ma ma đều có thủ đoạn tàn nhẫn, bà cũng đã biểu đạt rất rõ ý tứ của mình, cho nên không ai dám không "dạy dỗ" Đường Diệu Tâm thật tốt.
Chỉ sợ rằng một khi Đường Diệu Tâm đi theo bọn họ học phép tắc, bọn họ sẽ tìm cách khiến Đường Diệu Tâm phải nếm trải cảnh sống không bằng chết.
Bà dùng ánh mắt giả tạo hiền từ nhìn Đường Diệu Tâm: "Đương nhiên, chỉ cần con chăm chỉ học tập, ta sẽ không phạt con."
Đường Diệu Tâm mỉm cười ngọt ngào: "Đa tạ mẫu hậu!"
Hoàng hậu nhẹ gật đầu, ra hiệu rằng nàng có thể rời đi.
Sau khi nàng rời đi, hoàng hậu hỏi đại cung nữ đứng bên cạnh: "Thái Châu, ngươi nghĩ sao về chuyện này?"
Thái Châu đáp: "Tần vương phi từ nhỏ lớn lên trong thôn trang, thô lỗ vô học. Lần trước ở trong cung, cô ta kiêu ngạo như vậy cũng là vì ỷ vào có Tần Vương ở đó."
"Tần Vương hiện tại trúng độc, ngay cả chính mình cũng không thể tự bảo vệ được thì làm sao có thể quan tâm đến cô ta?"
"Lần này, mười ma ma đồng thời giáo huấn Tần vương phi, nhất định sẽ dạy cho cô ta một bài học sâu sắc, không phát điên thì cũng khó nguyên vẹn trở về."
Hoàng hậu bình đạm nói: "Lần này cô ta đã vào cung, vậy thì nhất định phải trả giá đắt."
"Đừng gϊếŧ cô ta, nếu không sẽ phải gả một chính phi mới cho Tần Vương. Một nữ tử bề ngoài cao quý nhưng thực chất lại hèn mọn như cô ta, ở kinh thành cũng khó để tìm được."
Thái Châu cúi đầu nói: "Nô tì sẽ đi nói việc này với mười ma ma."
Hoàng hậu lại hỏi: “Tần Vương vẫn chưa chết sao?”
Thái Châu đáp: "Hôm nay khi nô tì đến Tần vương phủ đón Tần vương phi thì thấy Tần Vương đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, xem ra thời gian cũng không còn nhiều nữa."
Hoàng hậu khẽ nhíu mày: "Mạng của hắn thật lớn, ngay cả độc thực tâm cũng không thể gϊếŧ chết được hắn."
Thái Châu không dám tiếp lời, hoàng hậu lại phân phó: "Cứ phái người đi trông chừng Tần Vương đi, không cần tốn quá nhiều tinh lực, dù sao hắn cũng sắp chết rồi."
"Ngược lại nhị hoàng tử bên kia gần đây rất không biết điều, thực đáng ghét. Ngươi đi truyền tin với quốc cữu, nói ông ấy vào cung một chuyến."
"Chỉ là thứ hoàng tử mà ngày nào cũng nhảy nhót khắp nơi, muốn cạnh tranh với đích hoàng tử để giành ngai vị, thật không biết tự lượng sức."
Thái Châu đáp: "Nô tì sẽ đi thông báo cho quốc cữu ngay."
Đường Diệu Tâm không được phép rời khỏi cung trong những ngày học quy củ, hoàng hậu đã chu đáo sắp xếp một cung điện chưa sử dụng để nàng học tập.
Sau khi Đường Diệu Tâm theo ma ma vào cung, nàng phát hiện đồ đạc ở bên trong bày biện rất tinh xảo, phù hợp với địa vị của nàng, không tìm ra được khuyết điểm nào.
Nàng biết rằng hoàng hậu có thể ngồi vững được ở vị trí đó, bản lĩnh cung đấu khẳng định không phải tầm thường, đối với việc bên ngoài chắc chắn sẽ xử lý một cách thoả đáng.
Lúc này nàng hơi khát, nhìn thấy trên bàn có một ấm trà thì chuẩn bị rót nước uống.
Một chiếc thước đập mạnh vào mu bàn tay nàng, nhưng nhờ có phản ứng nhanh nhạy, chiếc thước đã trượt khỏi tay nàng nhưng vẫn để lại một vết sâu trên bàn.
Đôi mắt Đường Diệu Tâm hơi nheo lại, đây là muốn ra oai đánh phủ đầu uy hϊếp nàng sao?
Lý ma ma khoé miệng lộ ra sự tàn nhẫn, ngoan độc mỉm cười: "Một quý nữ chân chính thì nhất cử nhất động đều phải luôn duyên dáng đoan trang."
"Vương phi, hành động vừa rồi của người quá thô lỗ, hoàn toàn không phù hợp với thân phận của người."
"Vì vương phi đã vào cung để học lễ nghi, từ nay trở đi, mọi hành động đều phải tuân theo lễ nghi trong cung."
Bà ta và Chu ma ma là tỷ muội tốt cùng nhau tiến cung, lần trước Đường Diệu Tâm khiến Chu ma ma mang tội, bị Hoàng hậu trách phạt.
Bây giờ Đường Diệu Tâm đã ở trong tay bà, bà sẽ cho Đường Diệu Tâm nếm thử cảm giác thế nào là sống không bằng chết!
Đường Diệu Tâm liếc mắt nhìn Lý ma ma, nói: "Vậy sao, hay là bà làm mẫu cho ta cách châm trà đi, ta sẽ học theo bà."
Khi Lý ma ma nghe vậy, bà nghĩ Đường Diệu Tâm đang sợ nên đắc ý cầm lấy tách trà và làm mẫu cho Đường Diệu Tâm xem.
Đường Diệu Tâm tỏ vẻ đã học xong, đang định rót trà thì một thước khác đánh về phía nàng!
“Nếu Tần vương phi không vào cung học lễ nghi, để hoàng thượng trách tội xuống, chỉ sợ Lâm đại nhân không đảm đương nổi.”
Sắc mặt của Lâm Như Phong vô cùng khó coi.
Ninh Cố Châu vừa bị hạ độc thì người trong cung liền tới, chuyện này thật quá trùng hợp!
Đại cung nữ mỉm cười nhìn Đường Diệu Tâm: "Tần vương phi, mời!"
Đường Diệu Tâm nhìn thấy sự khıêυ khí©h trong mắt đại cung nữ, rõ ràng là nhân lúc Ninh Cố Châu đang phát độc cố ý đến để làm khó nàng.
Lần này nàng tiến cung, mấy nữ nhân trong cung không biết sẽ đối phó với nàng như thế nào.
Nàng chưa bao giờ sợ bị bắt nạt, nàng chỉ sợ người bắt nạt nàng sẽ hối hận!
Đại cung nữ thấy y phục của nàng có chút bẩn, liền gật đầu.
Đương nhiên, sau khi Đường Diệu Tâm trở về phòng, nàng không chỉ thay quần áo mà còn chuẩn bị một số thứ khác.
Khi đi ra, nàng nhìn thấy Lâm Như Phong đang canh giữ ở bên ngoài: "Vương phi lần này vào cung phải thật cẩn thận!"
Đường Diệu Tâm cảnh giác nhìn hắn: "Lâm đại nhân, ngươi đang lo lắng cho ta sao? Lẽ nào ngươi thích ta à?"
Mặt Lâm Như Phong đột nhiên đỏ bừng, lạnh lùng nói: "Vương phi đang nói nhảm cái gì vậy!"
“Ta không lo lắng cho cô, ta chỉ lo cô chết ở trong cung thì không có ai giải độc cho vương gia.”
Đường Diệu Tâm cười nhẹ: "Thì ra là vậy, ta còn tưởng Lâm đại nhân thích ta nên mới đứng ở đây cảnh báo với ta, làm ta sợ chết khϊếp!"
Đường Diệu Tâm cũng lười để ý tới hắn, nhấc chân đi ra ngoài.
Mãi cho đến khi Đường Diệu Tâm rời khỏi vương phủ, Lâm Như Phong mới nhận ra rằng nàng đang cố tình ghê tởm hắn.
Lâm Như Phong đặt tay lên trán rồi nói: "Vương gia cưới về kiểu vương phi gì đây chứ?"
Sau khi Đường Diệu Tâm cùng đại cung nữ vào cung, theo quy củ, trước tiên phải đến yết kiến hoàng hậu.
Hoàng hậu nói vài lời theo lễ, rồi tiếp: "Bây giờ con thân đã là Tần vương phi, nhất cử nhất động của con đều đại diện cho hoàng tộc."
"Con lớn lên ở thôn trang nên có lẽ trước nay chưa từng có ai dạy con những điều này."
"Bổn cung không quan tâm đến quá khứ của con thế nào, nhưng sau này con tuyệt đối không được làm mất mặt hoàng thất."
"Bổn cung đã chọn ra mười ma ma có kinh nghiệm phong phú, tinh thông lễ nghi đến dạy cho con. Con nhất định phải nghiêm túc học tập, không được vô lễ với họ!"
Đây là cách hoàng hậu đặt ra các quy tắc cho nàng, nhưng đáng tiếc, nàng chưa bao giờ sợ những điều này!
Nàng cố ý nói một cách rụt rè: "Con nhất định sẽ nghiêm túc học quy tắc, lỡ như..."
"Con nói là lỡ như nhé, lỡ như các ma ma không nghiêm túc dạy con thì phải làm sao?"
Một trong những ma ma bước tới và nói: "Vương phi yên tâm, lão nô nhất định sẽ cố gắng hết sức để dạy người."
"Lão nô đảm bảo người có thể học được các lễ nghi trong cung chỉ trong vòng một tháng, phù hợp với thân phận hiện tại của người."
Những ma ma khác cũng sôi nổi bày tỏ ý kiến với hoàng hậu, nói rằng bọn họ sẽ làm mọi cách có thể để giúp Đường Diệu Tâm học được lễ nghi.
Hoàng hậu rất hài lòng với thái độ của bọn họ.
Đường Diệu Tâm nhẹ nhàng nói với hoàng hậu: "Mẫu hậu, con nhất định sẽ nghiêm túc học tập, nhưng nếu bọn họ không nghiêm túc dạy dỗ con, người cũng không thể phạt con được!"
Hoàng hậu biết rằng các ma ma đều có thủ đoạn tàn nhẫn, bà cũng đã biểu đạt rất rõ ý tứ của mình, cho nên không ai dám không "dạy dỗ" Đường Diệu Tâm thật tốt.
Chỉ sợ rằng một khi Đường Diệu Tâm đi theo bọn họ học phép tắc, bọn họ sẽ tìm cách khiến Đường Diệu Tâm phải nếm trải cảnh sống không bằng chết.
Bà dùng ánh mắt giả tạo hiền từ nhìn Đường Diệu Tâm: "Đương nhiên, chỉ cần con chăm chỉ học tập, ta sẽ không phạt con."
Đường Diệu Tâm mỉm cười ngọt ngào: "Đa tạ mẫu hậu!"
Hoàng hậu nhẹ gật đầu, ra hiệu rằng nàng có thể rời đi.
Sau khi nàng rời đi, hoàng hậu hỏi đại cung nữ đứng bên cạnh: "Thái Châu, ngươi nghĩ sao về chuyện này?"
Thái Châu đáp: "Tần vương phi từ nhỏ lớn lên trong thôn trang, thô lỗ vô học. Lần trước ở trong cung, cô ta kiêu ngạo như vậy cũng là vì ỷ vào có Tần Vương ở đó."
"Tần Vương hiện tại trúng độc, ngay cả chính mình cũng không thể tự bảo vệ được thì làm sao có thể quan tâm đến cô ta?"
"Lần này, mười ma ma đồng thời giáo huấn Tần vương phi, nhất định sẽ dạy cho cô ta một bài học sâu sắc, không phát điên thì cũng khó nguyên vẹn trở về."
Hoàng hậu bình đạm nói: "Lần này cô ta đã vào cung, vậy thì nhất định phải trả giá đắt."
"Đừng gϊếŧ cô ta, nếu không sẽ phải gả một chính phi mới cho Tần Vương. Một nữ tử bề ngoài cao quý nhưng thực chất lại hèn mọn như cô ta, ở kinh thành cũng khó để tìm được."
Thái Châu cúi đầu nói: "Nô tì sẽ đi nói việc này với mười ma ma."
Hoàng hậu lại hỏi: “Tần Vương vẫn chưa chết sao?”
Thái Châu đáp: "Hôm nay khi nô tì đến Tần vương phủ đón Tần vương phi thì thấy Tần Vương đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, xem ra thời gian cũng không còn nhiều nữa."
Hoàng hậu khẽ nhíu mày: "Mạng của hắn thật lớn, ngay cả độc thực tâm cũng không thể gϊếŧ chết được hắn."
Thái Châu không dám tiếp lời, hoàng hậu lại phân phó: "Cứ phái người đi trông chừng Tần Vương đi, không cần tốn quá nhiều tinh lực, dù sao hắn cũng sắp chết rồi."
"Ngược lại nhị hoàng tử bên kia gần đây rất không biết điều, thực đáng ghét. Ngươi đi truyền tin với quốc cữu, nói ông ấy vào cung một chuyến."
"Chỉ là thứ hoàng tử mà ngày nào cũng nhảy nhót khắp nơi, muốn cạnh tranh với đích hoàng tử để giành ngai vị, thật không biết tự lượng sức."
Thái Châu đáp: "Nô tì sẽ đi thông báo cho quốc cữu ngay."
Đường Diệu Tâm không được phép rời khỏi cung trong những ngày học quy củ, hoàng hậu đã chu đáo sắp xếp một cung điện chưa sử dụng để nàng học tập.
Sau khi Đường Diệu Tâm theo ma ma vào cung, nàng phát hiện đồ đạc ở bên trong bày biện rất tinh xảo, phù hợp với địa vị của nàng, không tìm ra được khuyết điểm nào.
Nàng biết rằng hoàng hậu có thể ngồi vững được ở vị trí đó, bản lĩnh cung đấu khẳng định không phải tầm thường, đối với việc bên ngoài chắc chắn sẽ xử lý một cách thoả đáng.
Lúc này nàng hơi khát, nhìn thấy trên bàn có một ấm trà thì chuẩn bị rót nước uống.
Một chiếc thước đập mạnh vào mu bàn tay nàng, nhưng nhờ có phản ứng nhanh nhạy, chiếc thước đã trượt khỏi tay nàng nhưng vẫn để lại một vết sâu trên bàn.
Đôi mắt Đường Diệu Tâm hơi nheo lại, đây là muốn ra oai đánh phủ đầu uy hϊếp nàng sao?
Lý ma ma khoé miệng lộ ra sự tàn nhẫn, ngoan độc mỉm cười: "Một quý nữ chân chính thì nhất cử nhất động đều phải luôn duyên dáng đoan trang."
"Vương phi, hành động vừa rồi của người quá thô lỗ, hoàn toàn không phù hợp với thân phận của người."
"Vì vương phi đã vào cung để học lễ nghi, từ nay trở đi, mọi hành động đều phải tuân theo lễ nghi trong cung."
Bà ta và Chu ma ma là tỷ muội tốt cùng nhau tiến cung, lần trước Đường Diệu Tâm khiến Chu ma ma mang tội, bị Hoàng hậu trách phạt.
Bây giờ Đường Diệu Tâm đã ở trong tay bà, bà sẽ cho Đường Diệu Tâm nếm thử cảm giác thế nào là sống không bằng chết!
Đường Diệu Tâm liếc mắt nhìn Lý ma ma, nói: "Vậy sao, hay là bà làm mẫu cho ta cách châm trà đi, ta sẽ học theo bà."
Khi Lý ma ma nghe vậy, bà nghĩ Đường Diệu Tâm đang sợ nên đắc ý cầm lấy tách trà và làm mẫu cho Đường Diệu Tâm xem.
Đường Diệu Tâm tỏ vẻ đã học xong, đang định rót trà thì một thước khác đánh về phía nàng!
2
0
3 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
