0 chữ
Chương 4
Chương 40: Tự mình hù mình
Xe chạy thẳng tới một khu chung cư cao cấp mới tinh, quảng cáo của phòng bán hàng làm tôi phải trố mắt.
Ở đây, dù là trả góp hay trả hết, giá nhà cũng là thứ tôi không bao giờ dám nghĩ tới.
Một quản lý cấp trung của một công ty thuộc top 500 mà lại giàu thế sao?
Khu nhà mới bàn giao chưa lâu, tỷ lệ vào ở còn thấp, khi xe chạy vào, suốt quãng đường hầu như chẳng thấy mấy nhà có đèn sáng.
Khi tôi và Cư Diên đứng trong thang máy, nghe tiếng thang máy đi lên, rồi nhìn bóng anh in trên cửa, trong lòng tôi bỗng giật thót một cái.
Anh ấy… chắc không giống như phim truyền hình, trước đó biểu hiện ra ngoài không có gì đều là giả, hiện tại định gϊếŧ tôi trong nhà tân hôn mới là thật chứ?!
Ý nghĩ này vừa lóe lên, tôi càng nghĩ càng tự mình hù mình, càng nghĩ càng sợ.
Trời tối, gió lớn.
Chỉ có hai chúng tôi.
Mà tôi lại chính là kẻ đã phá hoại cuộc hôn nhân mỹ mãn của anh và bạn gái.
Nếu anh ấy thật sự muốn gϊếŧ tôi thì chờ đến lúc cảnh sát tới, chắc tôi cũng thành xác khô rồi.
Đúng lúc này, “ting” một tiếng, thang máy dừng lại.
Cư Diên bước ra trước.
Tôi đứng trong thang máy trống trơn, nuốt khan một cái, nghĩ nếu bây giờ mình chạy thì vẫn còn kịp, nếu không sau này chỉ có thể hối hận trong hơi thở cuối cùng kiểu “giá mà vừa rồi mình không bước ra khỏi thang máy…”
Nhưng…
Thôi chết thì chết!
Đợi đến khi chị gái nhìn thấy xác tôi, ích nhất chị sẽ biết tôi đã hối hận đến thế nào.
Tôi bước ra khỏi thang máy.
Nhà tân hôn ở tầng 27, mỗi tầng là một căn, từ thang máy tới cửa có một hành lang cửa kính, đứng ở độ cao này có thể nhìn bao quát cả thành phố.
Lần đầu đứng ở nơi cao như vậy, tôi phát hiện mình hơi sợ độ cao, phải bám vào lan can mới dám đi đến cửa.
Vừa vào nhà, tôi không kìm được mà “Oa” một tiếng.
Tôi thừa nhận tiếng “Oa” này hơi phóng đại, nhưng tôi thật lòng thấy căn nhà này vừa rộng vừa đẹp.
Phong cách, thiết kế, vật liệu tôi không rành, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, căn nhà này với tôi chính là kiểu biệt thự xa hoa.
Nếu chị tôi nhìn thấy căn nhà này, chắc chắn sẽ nguôi giận.
Rèm cửa chính là màu tôi đã chọn, nhưng hình như nó lại là thứ xấu nhất trong nhà.
Anh Cư Diên đúng là… rõ ràng mắt thẩm mỹ của anh ấy rất tốt, sao lại để tôi chọn rèm chứ.
Chọn hỏng rồi đó!
Anh ấy đi đến bật điều hòa, cởϊ áσ khoác, tự nhiên hỏi tôi:
“Anh chưa ăn tối, giờ đi làm đồ ăn, còn em?”
“Em à?” Thấy anh không có ý định gϊếŧ mình, tôi cũng thấy hơi đói, qua loa ngồi xuống: “Em ăn gì cũng được."
Ở đây, dù là trả góp hay trả hết, giá nhà cũng là thứ tôi không bao giờ dám nghĩ tới.
Một quản lý cấp trung của một công ty thuộc top 500 mà lại giàu thế sao?
Khu nhà mới bàn giao chưa lâu, tỷ lệ vào ở còn thấp, khi xe chạy vào, suốt quãng đường hầu như chẳng thấy mấy nhà có đèn sáng.
Khi tôi và Cư Diên đứng trong thang máy, nghe tiếng thang máy đi lên, rồi nhìn bóng anh in trên cửa, trong lòng tôi bỗng giật thót một cái.
Anh ấy… chắc không giống như phim truyền hình, trước đó biểu hiện ra ngoài không có gì đều là giả, hiện tại định gϊếŧ tôi trong nhà tân hôn mới là thật chứ?!
Ý nghĩ này vừa lóe lên, tôi càng nghĩ càng tự mình hù mình, càng nghĩ càng sợ.
Trời tối, gió lớn.
Mà tôi lại chính là kẻ đã phá hoại cuộc hôn nhân mỹ mãn của anh và bạn gái.
Nếu anh ấy thật sự muốn gϊếŧ tôi thì chờ đến lúc cảnh sát tới, chắc tôi cũng thành xác khô rồi.
Đúng lúc này, “ting” một tiếng, thang máy dừng lại.
Cư Diên bước ra trước.
Tôi đứng trong thang máy trống trơn, nuốt khan một cái, nghĩ nếu bây giờ mình chạy thì vẫn còn kịp, nếu không sau này chỉ có thể hối hận trong hơi thở cuối cùng kiểu “giá mà vừa rồi mình không bước ra khỏi thang máy…”
Nhưng…
Thôi chết thì chết!
Đợi đến khi chị gái nhìn thấy xác tôi, ích nhất chị sẽ biết tôi đã hối hận đến thế nào.
Tôi bước ra khỏi thang máy.
Nhà tân hôn ở tầng 27, mỗi tầng là một căn, từ thang máy tới cửa có một hành lang cửa kính, đứng ở độ cao này có thể nhìn bao quát cả thành phố.
Vừa vào nhà, tôi không kìm được mà “Oa” một tiếng.
Tôi thừa nhận tiếng “Oa” này hơi phóng đại, nhưng tôi thật lòng thấy căn nhà này vừa rộng vừa đẹp.
Phong cách, thiết kế, vật liệu tôi không rành, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, căn nhà này với tôi chính là kiểu biệt thự xa hoa.
Nếu chị tôi nhìn thấy căn nhà này, chắc chắn sẽ nguôi giận.
Rèm cửa chính là màu tôi đã chọn, nhưng hình như nó lại là thứ xấu nhất trong nhà.
Anh Cư Diên đúng là… rõ ràng mắt thẩm mỹ của anh ấy rất tốt, sao lại để tôi chọn rèm chứ.
Chọn hỏng rồi đó!
Anh ấy đi đến bật điều hòa, cởϊ áσ khoác, tự nhiên hỏi tôi:
“Anh chưa ăn tối, giờ đi làm đồ ăn, còn em?”
“Em à?” Thấy anh không có ý định gϊếŧ mình, tôi cũng thấy hơi đói, qua loa ngồi xuống: “Em ăn gì cũng được."
4
0
2 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
