0 chữ
Chương 3
Chương 30: Thật sự đã phát điên
Thời gian chờ đợi trôi qua thật dài.
Cuối cùng, điện thoại của bố cũng đổ chuông.
Tôi thấy màn hình hiển thị là số lạ. Bố bắt máy, bên kia vang lên giọng của Cư Diên: “Chào chú.”
Bố tôi rõ ràng có hơi căng thẳng, nhưng thấy tôi bên cạnh còn căng thẳng hơn, ông trấn tĩnh lại rồi nói: “Là tôi. Cậu gọi cuộc điện thoại này, chắc mẹ Tiểu Huân đã nói với cậu chuyện đó rồi phải không?”
“Vâng.”
“Vậy câu trả lời của cậu thế nào?”
Cư Diên không trả lời thẳng: “Cháu muốn gặp Liên Hạ một lần. Tất nhiên, mọi người cũng có thể ở đó nghe.”
Tôi lập tức lắc đầu.
Tôi không có dũng khí đối diện với anh.
Ngay từ lần đầu gặp, tôi đã có chút sợ anh.
Bố tôi nói: “Hiện tại hai người vẫn không nên gặp mặt thì hơn. Nếu nói chuyện qua điện thoại không tiện, chúng ta có thể hẹn ở ngoài, tôi muốn nghe cậu giải thích thế nào.”
Cư Diên đáp: “Không có gì là bất tiện cả, cháu bây giờ có thể trả lời, cháu hoàn toàn không biết gì về chuyện đó.”
“Nhưng Tiểu Hạ sẽ không vô cớ nói bừa…”
“Xin lỗi nếu cháu nói thẳng. Chú thay vì nghi ngờ cháu, chi bằng chú quan tâm nhiều hơn đến tình trạng của Liên Hạ. Cháu nghe nói gần đây áp lực học tập của em ấy áp rất lớn, quan hệ với dì cũng không tốt. Nếu em ấy cần tư vấn tâm lý, cháu có thể giới thiệu một chuyên gia.”
Câu này chẳng khác nào ám chỉ tôi bị bệnh tâm thần.
Bố tôi được Cư Diên nhắc mới nghĩ đến khả năng đó, liền lắp bắp: “Cái… cái này… trạng thái của nó đúng là không tốt, nhưng cũng… cũng không đến mức nói ra lời như thế…”
Giọng Cư Diên vẫn đều đều, bình thản: “Dù mọi người muốn tư vấn hay báo cảnh sát, cháu đều sẽ hợp tác. Còn nữa...”
Anh ấy dừng lại một chút mới nói tiếp:“Cháu và Liên Huân đã hủy bỏ lễ đính hôn.”
Bố tôi sững sờ: “Hủy… hủy rồi? Hai người… tôi…”
“Đợi đến khi mọi người hoàn toàn gạt bỏ nghi ngờ với cháu, hãy tính tiếp chuyện này. Chúc chú và Liên Hạ năm mới vui vẻ.”
Nói xong, Cư Diên dứt khoát cúp máy.
Bố tôi cầm chiếc điện thoại đã mất tín hiệu, bối rối nhìn tôi.
Tôi biết, ông đã sợ.
Hơn hai mươi năm qua, ông luôn phải cúi đầu trước uy quyền của mẹ tôi.
Dù lần này vì bảo vệ tôi mà tạm thời cứng rắn, nhưng giờ lại làm hỏng chuyện đính hôn của chị, nghĩ đến bộ dạng giận dữ của mẹ khi về nhà, chắc chắn bố tôi đã run rẩy trong lòng.
Đúng lúc hai bố con còn đang lo lắng chưa biết xử lý ra sao, ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa.
Mẹ tôi trở về một mình.
Rõ ràng bà ấy đã biết chuyện đính hôn bị hủy.
Bà vào nhà, chẳng thèm nhìn chúng tôi lấy một cái, đi thẳng vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc.
Bố tôi vội đi theo, hỏi: “Tiểu Huân đâu?”
Bà lạnh lùng đáp: “Cút.”
Bố ngượng ngập, nhưng vẫn lo lắng hỏi: “Em thu dọn đồ làm gì vậy?”
Mẹ tôi: “Nhìn thấy hai người là tôi thấy ghê tởm.”
Thu xếp xong, bà ấy kéo vali ra, đi ngang qua phòng khách cũng không thèm liếc tôi, rồi ra khỏi cửa.
Tôi ngồi phịch xuống sofa, tay chân lạnh buốt.
Bố quay lại an ủi tôi: “Tiểu Hạ, tâm trạng bà ấy không tốt, qua chỗ chị con vài hôm cũng tốt, còn có thể chăm sóc chị nữa.”
“…Con biết.”
Tôi thật sự chỉ bằng một câu nói đã phá hỏng lễ đính hôn của chị tôi và Cư Diên, thực hiện được mong muốn làm mẹ tổn thương.
Nhưng tôi chẳng thấy vui một chút nào, chỉ thấy bàng hoàng, hổ thẹn đến mức không biết giấu mặt vào đâu.
Bố ngập ngừng một lát rồi ngồi xuống bên cạnh, giọng mang theo ý thương lượng: “Đợi vài hôm nữa bệnh viện mở cửa, bố đưa con đi khám tâm lý nhé?”
Tôi khẽ gật đầu.
Nghĩ đến những việc mình làm hôm nay, quả thật không giống việc mà một người bình thường có thể làm ra.
Có lẽ... tôi thật sự đã điên rồi.
Cuối cùng, điện thoại của bố cũng đổ chuông.
Tôi thấy màn hình hiển thị là số lạ. Bố bắt máy, bên kia vang lên giọng của Cư Diên: “Chào chú.”
Bố tôi rõ ràng có hơi căng thẳng, nhưng thấy tôi bên cạnh còn căng thẳng hơn, ông trấn tĩnh lại rồi nói: “Là tôi. Cậu gọi cuộc điện thoại này, chắc mẹ Tiểu Huân đã nói với cậu chuyện đó rồi phải không?”
“Vâng.”
“Vậy câu trả lời của cậu thế nào?”
Cư Diên không trả lời thẳng: “Cháu muốn gặp Liên Hạ một lần. Tất nhiên, mọi người cũng có thể ở đó nghe.”
Tôi lập tức lắc đầu.
Tôi không có dũng khí đối diện với anh.
Ngay từ lần đầu gặp, tôi đã có chút sợ anh.
Bố tôi nói: “Hiện tại hai người vẫn không nên gặp mặt thì hơn. Nếu nói chuyện qua điện thoại không tiện, chúng ta có thể hẹn ở ngoài, tôi muốn nghe cậu giải thích thế nào.”
“Nhưng Tiểu Hạ sẽ không vô cớ nói bừa…”
“Xin lỗi nếu cháu nói thẳng. Chú thay vì nghi ngờ cháu, chi bằng chú quan tâm nhiều hơn đến tình trạng của Liên Hạ. Cháu nghe nói gần đây áp lực học tập của em ấy áp rất lớn, quan hệ với dì cũng không tốt. Nếu em ấy cần tư vấn tâm lý, cháu có thể giới thiệu một chuyên gia.”
Câu này chẳng khác nào ám chỉ tôi bị bệnh tâm thần.
Bố tôi được Cư Diên nhắc mới nghĩ đến khả năng đó, liền lắp bắp: “Cái… cái này… trạng thái của nó đúng là không tốt, nhưng cũng… cũng không đến mức nói ra lời như thế…”
Giọng Cư Diên vẫn đều đều, bình thản: “Dù mọi người muốn tư vấn hay báo cảnh sát, cháu đều sẽ hợp tác. Còn nữa...”
Bố tôi sững sờ: “Hủy… hủy rồi? Hai người… tôi…”
“Đợi đến khi mọi người hoàn toàn gạt bỏ nghi ngờ với cháu, hãy tính tiếp chuyện này. Chúc chú và Liên Hạ năm mới vui vẻ.”
Nói xong, Cư Diên dứt khoát cúp máy.
Bố tôi cầm chiếc điện thoại đã mất tín hiệu, bối rối nhìn tôi.
Tôi biết, ông đã sợ.
Hơn hai mươi năm qua, ông luôn phải cúi đầu trước uy quyền của mẹ tôi.
Dù lần này vì bảo vệ tôi mà tạm thời cứng rắn, nhưng giờ lại làm hỏng chuyện đính hôn của chị, nghĩ đến bộ dạng giận dữ của mẹ khi về nhà, chắc chắn bố tôi đã run rẩy trong lòng.
Đúng lúc hai bố con còn đang lo lắng chưa biết xử lý ra sao, ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa.
Mẹ tôi trở về một mình.
Rõ ràng bà ấy đã biết chuyện đính hôn bị hủy.
Bố tôi vội đi theo, hỏi: “Tiểu Huân đâu?”
Bà lạnh lùng đáp: “Cút.”
Bố ngượng ngập, nhưng vẫn lo lắng hỏi: “Em thu dọn đồ làm gì vậy?”
Mẹ tôi: “Nhìn thấy hai người là tôi thấy ghê tởm.”
Thu xếp xong, bà ấy kéo vali ra, đi ngang qua phòng khách cũng không thèm liếc tôi, rồi ra khỏi cửa.
Tôi ngồi phịch xuống sofa, tay chân lạnh buốt.
Bố quay lại an ủi tôi: “Tiểu Hạ, tâm trạng bà ấy không tốt, qua chỗ chị con vài hôm cũng tốt, còn có thể chăm sóc chị nữa.”
“…Con biết.”
Tôi thật sự chỉ bằng một câu nói đã phá hỏng lễ đính hôn của chị tôi và Cư Diên, thực hiện được mong muốn làm mẹ tổn thương.
Nhưng tôi chẳng thấy vui một chút nào, chỉ thấy bàng hoàng, hổ thẹn đến mức không biết giấu mặt vào đâu.
Bố ngập ngừng một lát rồi ngồi xuống bên cạnh, giọng mang theo ý thương lượng: “Đợi vài hôm nữa bệnh viện mở cửa, bố đưa con đi khám tâm lý nhé?”
Tôi khẽ gật đầu.
Nghĩ đến những việc mình làm hôm nay, quả thật không giống việc mà một người bình thường có thể làm ra.
Có lẽ... tôi thật sự đã điên rồi.
4
0
2 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
