0 chữ
Chương 15
Chương 15: Thật đúng là xui xẻo
Cậu ấy đưa vé của cậu ấy cho tôi: “Dù sao tôi cũng không quá muốn xem, ngồi ở góc vừa hay ngủ một giấc.”
Nguyên Tố cũng cảm thấy bỏ rơi tôi như vậy là hơi quá đáng, liền gật đầu phụ họa: “Đúng đó, Liên Ngẫu, chúng ta ngồi cùng nhau đi.”
Hai người bọn họ đều hiểu chuyện như vậy, cơn giận của tôi vơi đi không ít, lại đổi vé trả lại: “Thôi, ngồi đâu cũng xem được, chỗ này của tôi gần cửa ra vào, đi vệ sinh tiện hơn.”
Nghe tôi nói vậy, Yến Lạc cũng không nói thêm gì.
Nguyên Tố cảm kích nhéo tôi một cái.
Vị trí của tôi là ở hàng ghế cuối, góc trái sát tường. Vào chỗ ngồi xong, tôi nghiêng người dựa vào tay vịn bên trái, tìm tư thế thoải mái, vừa ăn bắp rang vừa chờ phim chính thức bắt đầu.
Không ngờ, phim vừa chiếu chưa đầy mười phút thì cặp đôi ngồi phía trước đã bắt đầu áp sát vào nhau, hai cái đầu quay qua quay lại, hôn hít quấn quýt.
Chắc họ nghĩ ngồi ở góc khuất là kín đáo lắm, nhưng tôi thì nhìn rõ mồn một.
Tôi thấy ngại thay, vội bốc một nắm bắp rang nhét vào miệng để phân tán sự chú ý.
Nhưng hai người họ cứ tiếp tục hôn, đến đoạn phim không có thoại còn nghe thấy tiếng nước bọt.
Rạp này hôm nay kín chỗ, vậy mà xung quanh chẳng ai nhắc nhở.
Một lát sau, cô gái cúi người xuống, bờ vai của chàng trai thì phập phồng, thở hổn hển như con cá mắc cạn.
Tôi thật sự không ngồi nổi nữa, bỏ lại cả ly Coca và bắp rang, đứng dậy chạy khỏi phòng chiếu.
Ra ngoài rồi, càng nghĩ tôi càng bực.
Đang yên đang lành đi xem phim, đã không vui vì vé ngồi ở góc, lại còn gặp phải cặp đôi không biết phân biệt địa điểm nên làm gì và không nên làm gì, thật đúng là xui xẻo!
Tôi ra quầy lễ tân tố cáo.
Nhân viên rạp rất coi trọng, lập tức gọi bảo vệ đi kiểm tra camera. Không lâu sau, cặp đôi kia bị mời ra ngoài, vừa đi vừa chửi bới, đe dọa sẽ đánh giá xấu.
Sau đó, nhân viên liên tục xin lỗi, tặng tôi ly Coca và bắp rang mới, còn có thêm hai phiếu tiền mặt của rạp.
Nhưng tôi chẳng còn tâm trạng ở lại, ngay cả bữa trưa sau khi hết phim cũng không muốn ăn nữa.
Ăn gì được, ở lại cũng chỉ làm bóng đèn.
Tôi nhắn cho Yến Lạc và Nguyên Tố rằng tôi có việc về trước, rồi mang Coca và bắp rang rời đi.
Ban đầu tôi thật sự định về nhà, nhưng nghĩ tới giờ này về thì bố chắc chắn sẽ nghĩ tôi đang giận dỗi với bạn, biết đâu còn hỏi Yến Lạc đủ chuyện.
Thôi thì kiếm chỗ nào ăn tạm, đợi qua bữa hãy về.
Gần đó có một quán lẩu một người ngồi, tôi đến thì họ vừa mở cửa. Tôi chọn một góc yên tĩnh, vừa ngồi xuống chưa kịp gọi món thì bị ai đó bắt lấy tay.
Tôi giật mình, ngẩng đầu thấy là Yến Lạc, ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu lại ra đây?”
Cậu ấy buông tay, cau mày nhìn tôi: “Tôi còn muốn hỏi cậu câu này đấy! Chính cậu kéo tôi đi xem phim mà cậu lại bỏ về giữa chừng. Không phải nói về nhà sao, sao lại ngồi đây ăn lẩu một mình?”
Tôi nhìn ra sau lưng cậu ấy: “Chỉ có mình cậu à? Nguyên Tố đâu? Cậu bỏ cậu ấy lại một mình hả?”
Yến Lạc kéo ghế bên cạnh ngồi xuống: “Một mình gì chứ, chẳng phải còn mấy bạn khác sao? Tôi đã nói với Nguyên Tố rồi, tôi đưa cậu về, không tham gia ăn uống cùng họ thôi.”
Nguyên Tố cũng cảm thấy bỏ rơi tôi như vậy là hơi quá đáng, liền gật đầu phụ họa: “Đúng đó, Liên Ngẫu, chúng ta ngồi cùng nhau đi.”
Hai người bọn họ đều hiểu chuyện như vậy, cơn giận của tôi vơi đi không ít, lại đổi vé trả lại: “Thôi, ngồi đâu cũng xem được, chỗ này của tôi gần cửa ra vào, đi vệ sinh tiện hơn.”
Nghe tôi nói vậy, Yến Lạc cũng không nói thêm gì.
Nguyên Tố cảm kích nhéo tôi một cái.
Vị trí của tôi là ở hàng ghế cuối, góc trái sát tường. Vào chỗ ngồi xong, tôi nghiêng người dựa vào tay vịn bên trái, tìm tư thế thoải mái, vừa ăn bắp rang vừa chờ phim chính thức bắt đầu.
Không ngờ, phim vừa chiếu chưa đầy mười phút thì cặp đôi ngồi phía trước đã bắt đầu áp sát vào nhau, hai cái đầu quay qua quay lại, hôn hít quấn quýt.
Tôi thấy ngại thay, vội bốc một nắm bắp rang nhét vào miệng để phân tán sự chú ý.
Nhưng hai người họ cứ tiếp tục hôn, đến đoạn phim không có thoại còn nghe thấy tiếng nước bọt.
Rạp này hôm nay kín chỗ, vậy mà xung quanh chẳng ai nhắc nhở.
Một lát sau, cô gái cúi người xuống, bờ vai của chàng trai thì phập phồng, thở hổn hển như con cá mắc cạn.
Tôi thật sự không ngồi nổi nữa, bỏ lại cả ly Coca và bắp rang, đứng dậy chạy khỏi phòng chiếu.
Ra ngoài rồi, càng nghĩ tôi càng bực.
Đang yên đang lành đi xem phim, đã không vui vì vé ngồi ở góc, lại còn gặp phải cặp đôi không biết phân biệt địa điểm nên làm gì và không nên làm gì, thật đúng là xui xẻo!
Tôi ra quầy lễ tân tố cáo.
Nhân viên rạp rất coi trọng, lập tức gọi bảo vệ đi kiểm tra camera. Không lâu sau, cặp đôi kia bị mời ra ngoài, vừa đi vừa chửi bới, đe dọa sẽ đánh giá xấu.
Nhưng tôi chẳng còn tâm trạng ở lại, ngay cả bữa trưa sau khi hết phim cũng không muốn ăn nữa.
Ăn gì được, ở lại cũng chỉ làm bóng đèn.
Tôi nhắn cho Yến Lạc và Nguyên Tố rằng tôi có việc về trước, rồi mang Coca và bắp rang rời đi.
Ban đầu tôi thật sự định về nhà, nhưng nghĩ tới giờ này về thì bố chắc chắn sẽ nghĩ tôi đang giận dỗi với bạn, biết đâu còn hỏi Yến Lạc đủ chuyện.
Thôi thì kiếm chỗ nào ăn tạm, đợi qua bữa hãy về.
Gần đó có một quán lẩu một người ngồi, tôi đến thì họ vừa mở cửa. Tôi chọn một góc yên tĩnh, vừa ngồi xuống chưa kịp gọi món thì bị ai đó bắt lấy tay.
Tôi giật mình, ngẩng đầu thấy là Yến Lạc, ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu lại ra đây?”
Tôi nhìn ra sau lưng cậu ấy: “Chỉ có mình cậu à? Nguyên Tố đâu? Cậu bỏ cậu ấy lại một mình hả?”
Yến Lạc kéo ghế bên cạnh ngồi xuống: “Một mình gì chứ, chẳng phải còn mấy bạn khác sao? Tôi đã nói với Nguyên Tố rồi, tôi đưa cậu về, không tham gia ăn uống cùng họ thôi.”
4
0
2 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
