0 chữ
Chương 13
Chương 13: Anh ấy rất tốt
Bình thường Nguyên Tố rất mạnh dạn, nhưng đứng trước người mình thích lại ngượng ngùng.
Bị tôi trêu một câu, tai cô ấy lập tức đỏ lên, dưới bàn đá chân tôi: “Cậu thân với cậu ấy hơn mà, cậu đi hỏi đi!”
“Đau, giày của tôi! Đừng đá nữa, tôi hỏi là được chứ gì.”
Tôi không trốn nổi cú đá vô hình của Nguyên Tố, đành vươn tay vỗ vai Yến Lạc ở bàn sau: “Mai đi xem phim không?”
Yến Lạc cầm đũa quay đầu: “Xem gì?”
“Bạn Cùng Lớp.”
“Chán chết, tôi đi xem Fast & Furious với Cao Văn.”
Tôi liếc sang Nguyên Tố.
Khuôn mặt nhỏ của cô ấy lập tức ủ rũ, thất vọng hiện rõ.
Thôi, dùng tuyệt chiêu vậy.
Tôi ghé sát Yến Lạc, nói: “FBI…”
Cậu ấy lập tức ngồi thẳng dậy, trừng tôi: “Cậu còn chưa thôi à?”
“Đi không?”
“Lần cuối nhé! Sau này không được nhắc nữa!” Yến Lạc bực bội quay lại.
Tôi xoay người nói với Nguyên Tố: “Xong rồi, cậu ấy đi.”
Cô ấy nghi hoặc: “Cậu nói gì với cậu ấy thế? Sao lại là "lần cuối"?”
Tôi đáp: “Bí mật. Mai cậu phải mời tôi bắp rang với Coca.”
May mà Nguyên Tố không hỏi thêm, chỉ vừa xấu hổ vừa hờn dỗi đẩy tôi một cái: “Chuyện đó thì tất nhiên rồi.”
Trong giờ tự học tối, điểm và xếp hạng bài kiểm tra tuần được công bố, tôi so với kỳ thi thử lần trước đã tiến bộ hai bậc.
Tiến bộ hai bậc cũng là tiến bộ, về nhà có cái để báo cáo rồi.
Tan học, tôi gọi điện cho bố, nói tối nay về nhà ngủ, không cần đến đón. Sau đó xách túi đựng quần áo bẩn ra cổng.
Vừa ra khỏi cổng, tôi đã thấy bố quấn áo kín mít, giống như bao phụ huynh khác, đứng trong gió lạnh chờ con.
Tôi vội chạy tới: “Bố! Con nói không cần đón mà!”
Bố cười, nhận túi, đưa cho tôi một túi hạt dẻ nóng hổi: “Con gọi cho bố lúc bố đang đi dạo gần đây, chỉ mấy bước là tới. Sao không thấy Yến Lạc?”
Tôi bóc hạt dẻ, đưa ông một hạt rồi mới bóc cho mình:
“Cậu ấy tối nay đi xem suất khuya Fast & Furious với bạn, con không đi.”
“Xem suất khuya nguy hiểm lắm. Con muốn xem thì mai bố đi cùng.”
“Không cần đâu, mai con với Nguyên Tố và mấy bạn đã hẹn nhau đi xem phim khác rồi.”
“Thế cũng được. Con còn đủ tiền không?”
“Đủ. Con chỉ cần mua vé thôi, đồ ăn thức uống là Nguyên Tố mời.”
Bố lo lắng: “Hết tiền thì nói với bố, đừng bắt nạt bạn đấy.”
Tôi phì cười: “Bắt nạt gì đâu, là cậu ấy nợ con ấy chứ.”
Hai cha con ríu rít suốt đường về.
Gần đến nhà, bố nói: “Ngày mai chị con với Cư Diên về ăn trưa, con đi được không?”
Tôi vốn định ăn trưa với bạn, nhưng nghĩ muốn biết chuyện cái rèm nên đáp: “Được, tính con một phần nhé.”
Bố gật đầu, rồi lại bàn về Cư Diên: “Bố thấy Cư Diên là đứa chững chạc, chu đáo, công việc tốt, ngoại hình cũng tốt, bố với mẹ con đều hài lòng. Tiểu Hạ, con thấy sao?”
“Ừm… anh ấy rất tốt, nhưng anh ấy với chị con đều ít nói như vậy. Sau này có con rồi mà ở nhà không ai trò chuyện, lỡ cháu của con tự kỷ thì sao?”
Bố tôi vừa tức vừa buồn cười: “Đúng là ăn nói không biết kiêng nể gì hết, lời này tuyệt đối đừng để mẹ con nghe thấy đấy!”
Bị tôi trêu một câu, tai cô ấy lập tức đỏ lên, dưới bàn đá chân tôi: “Cậu thân với cậu ấy hơn mà, cậu đi hỏi đi!”
“Đau, giày của tôi! Đừng đá nữa, tôi hỏi là được chứ gì.”
Tôi không trốn nổi cú đá vô hình của Nguyên Tố, đành vươn tay vỗ vai Yến Lạc ở bàn sau: “Mai đi xem phim không?”
Yến Lạc cầm đũa quay đầu: “Xem gì?”
“Bạn Cùng Lớp.”
“Chán chết, tôi đi xem Fast & Furious với Cao Văn.”
Tôi liếc sang Nguyên Tố.
Khuôn mặt nhỏ của cô ấy lập tức ủ rũ, thất vọng hiện rõ.
Thôi, dùng tuyệt chiêu vậy.
Tôi ghé sát Yến Lạc, nói: “FBI…”
Cậu ấy lập tức ngồi thẳng dậy, trừng tôi: “Cậu còn chưa thôi à?”
“Đi không?”
“Lần cuối nhé! Sau này không được nhắc nữa!” Yến Lạc bực bội quay lại.
Cô ấy nghi hoặc: “Cậu nói gì với cậu ấy thế? Sao lại là "lần cuối"?”
Tôi đáp: “Bí mật. Mai cậu phải mời tôi bắp rang với Coca.”
May mà Nguyên Tố không hỏi thêm, chỉ vừa xấu hổ vừa hờn dỗi đẩy tôi một cái: “Chuyện đó thì tất nhiên rồi.”
Trong giờ tự học tối, điểm và xếp hạng bài kiểm tra tuần được công bố, tôi so với kỳ thi thử lần trước đã tiến bộ hai bậc.
Tiến bộ hai bậc cũng là tiến bộ, về nhà có cái để báo cáo rồi.
Tan học, tôi gọi điện cho bố, nói tối nay về nhà ngủ, không cần đến đón. Sau đó xách túi đựng quần áo bẩn ra cổng.
Vừa ra khỏi cổng, tôi đã thấy bố quấn áo kín mít, giống như bao phụ huynh khác, đứng trong gió lạnh chờ con.
Tôi vội chạy tới: “Bố! Con nói không cần đón mà!”
Tôi bóc hạt dẻ, đưa ông một hạt rồi mới bóc cho mình:
“Cậu ấy tối nay đi xem suất khuya Fast & Furious với bạn, con không đi.”
“Xem suất khuya nguy hiểm lắm. Con muốn xem thì mai bố đi cùng.”
“Không cần đâu, mai con với Nguyên Tố và mấy bạn đã hẹn nhau đi xem phim khác rồi.”
“Thế cũng được. Con còn đủ tiền không?”
“Đủ. Con chỉ cần mua vé thôi, đồ ăn thức uống là Nguyên Tố mời.”
Bố lo lắng: “Hết tiền thì nói với bố, đừng bắt nạt bạn đấy.”
Tôi phì cười: “Bắt nạt gì đâu, là cậu ấy nợ con ấy chứ.”
Hai cha con ríu rít suốt đường về.
Gần đến nhà, bố nói: “Ngày mai chị con với Cư Diên về ăn trưa, con đi được không?”
Bố gật đầu, rồi lại bàn về Cư Diên: “Bố thấy Cư Diên là đứa chững chạc, chu đáo, công việc tốt, ngoại hình cũng tốt, bố với mẹ con đều hài lòng. Tiểu Hạ, con thấy sao?”
“Ừm… anh ấy rất tốt, nhưng anh ấy với chị con đều ít nói như vậy. Sau này có con rồi mà ở nhà không ai trò chuyện, lỡ cháu của con tự kỷ thì sao?”
Bố tôi vừa tức vừa buồn cười: “Đúng là ăn nói không biết kiêng nể gì hết, lời này tuyệt đối đừng để mẹ con nghe thấy đấy!”
4
0
2 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
