0 chữ
Chương 13
Chương 13
Ngu Tử hơi nhướn mày.
Bạch Giản tiếp tục: “Vả lại, nếu các anh đã gửi đi xét nghiệm, mà đàn anh Ngu anh cũng bình an vô sự ngồi đây, vậy hẳn cũng biết loại thuốc trong bánh quy thực ra không có tác dụng phụ nào khác, chỉ là một loại đồ chơi tình thú thôi. Dù có ăn cả gói một lần cũng chỉ là hơi quá liều một chút… Nói chung, chuyện tôi làm cũng không đến mức không thể cứu vãn, đúng không?”
“Hôm qua ghi hình show tình cờ gặp anh, tôi rất vui khi có cơ hội cùng tham gia một tập với đàn anh Ngu. Nhưng không ngờ lại đυ.ng ngay đạo diễn Trình ở đài truyền hình, còn nghe ông ấy nói với anh rằng sẽ gặp nhau ở buổi thử vai hôm nay… Tôi thực sự rất muốn lấy được vai diễn đó, nhất thời hồ đồ, nhưng cũng không có gan hại người. Tôi không hận anh đến thế, chỉ muốn gây chút phiền phức thôi, biết đâu anh sẽ không đến thử vai nữa.”
“Chỉ cần anh không tham gia, tôi sẽ có cơ hội cạnh tranh công bằng với người khác, nếu không tranh được thì tôi cũng chấp nhận.”
Ngu Tử bật cười chế nhạo: “Tôi muốn vai diễn đó, còn cần phải thử vai sao?”
Bạch Giản đáp: “Tôi cứ tưởng anh với đạo diễn Trình chỉ muốn làm dáng một chút… Đàn anh Ngu, thế này đi, chúng ta nói thẳng ra luôn. Bạn trai tôi họ Lê, chính là người nhà họ Lê thuộc tập đoàn Lê thị…”
Nghe thấy chữ “Lê”, Hà Hòa nhìn Ngu Tử một cái từ kính chiếu hậu, còn cậu thì lười biếng nhấc mí mắt lên.
Bạch Giản tiếp tục: “Anh ấy tuy không có tài nguyên trong giới giải trí, nhưng anh ấy rất giàu, cũng rất rộng rãi với tôi. Mà đàn anh Ngu nổi tiếng là không thiếu tiền nhưng lại thích tiền… Tôi bồi thường kinh tế cho anh, được không? Coi như chuyện này chấm dứt ở đây. Tôi không đòi hỏi anh phải nói tốt cho tôi trước mặt đạo diễn Trình, chỉ mong anh đừng cố tình nói xấu hay cản trở tôi thử vai, được chứ?”
Ngu Tử thấy thú vị thật, có chút hứng thú hỏi: “Vậy cậu định bồi thường cho tôi bao nhiêu?”
Bạch Giản nghĩ nghĩ: “Một triệu… Hai triệu? Đây là tất cả số tiền tôi có thể lấy ra rồi. Giờ tôi thực sự rất hối hận vì tối qua bốc đồng như vậy. Gói bánh quy đó vốn là tôi mang từ khách sạn về, định lần sau đến nhà bạn trai sẽ dùng. Nhưng đúng lúc hôm qua tôi có mang theo nó, rồi tự dưng nổi điên… Giờ đúng là đáng đời, phải bỏ hết tiền ra để bù đắp.”
“Số tiền này còn bao gồm cả khoản bạn trai tôi chuyển cho. Trước mặt anh ấy, tôi luôn giữ hình tượng không tham tiền. Lần này e là khó giải thích, chắc chắn sẽ bị tổn thất lớn. Đàn anh Ngu, anh tha cho tôi lần này, được không?”
Ngu Tử điềm tĩnh gật đầu: "Hai triệu phải không? Được thôi."
Bạch Giản thở phào nhẹ nhõm.
Ở ghế lái, Hà Hòa nghe đến đây thì hơi sốt ruột. Dù anh ấy cũng cảm thấy làm lớn chuyện đến mức phải vào đồn cảnh sát thì không tốt cho Ngu Tử, nhưng hai triệu với cậu chẳng là gì. Quan trọng hơn, vấn đề không phải là tiền ít hay nhiều, nếu Ngu Tử nhận tiền của Bạch Giản để dàn xếp chuyện này, e rằng quản lý của cậu sẽ tức điên lên, cảm thấy cậu quá nông cạn.
Hơn nữa, giải quyết theo cách này khiến anh ấy cảm thấy sau này sẽ còn nhiều rắc rối... Chẳng lẽ vì Bạch Giản nói bạn trai cậu ta có liên quan đến nhà họ Lê, nên Ngu Tử có chút kiêng dè?
"Hà Hòa, lái xe nhanh lên, trước khi thầy Bạch đổi ý, chúng ta đến đồn cảnh sát để ký thỏa thuận bồi thường trước mặt các anh cảnh sát." Ngu Tử lại nói.
Bạch Giản nghẹn lời: "... Cái gì?"
Hà Hòa cũng khựng lại: "A Ngu... Thật sự đến đồn cảnh sát à?"
Vừa nãy anh ấy còn tưởng Ngu Tử chỉ dọa Bạch Giản, nên mới phối hợp giả vờ lái xe đến đồn cảnh sát. Nhưng bây giờ, dù đã yên tâm vì biết cậu không định kết thúc chuyện này một cách qua loa, song đến đồn cảnh sát cũng không hẳn là phương án hoàn hảo.
"Hay là bàn bạc với chị Mục trước?" Hà Hòa yếu ớt nhắc đến quản lý của Ngu Tử.
Bạch Giản tiếp tục: “Vả lại, nếu các anh đã gửi đi xét nghiệm, mà đàn anh Ngu anh cũng bình an vô sự ngồi đây, vậy hẳn cũng biết loại thuốc trong bánh quy thực ra không có tác dụng phụ nào khác, chỉ là một loại đồ chơi tình thú thôi. Dù có ăn cả gói một lần cũng chỉ là hơi quá liều một chút… Nói chung, chuyện tôi làm cũng không đến mức không thể cứu vãn, đúng không?”
“Hôm qua ghi hình show tình cờ gặp anh, tôi rất vui khi có cơ hội cùng tham gia một tập với đàn anh Ngu. Nhưng không ngờ lại đυ.ng ngay đạo diễn Trình ở đài truyền hình, còn nghe ông ấy nói với anh rằng sẽ gặp nhau ở buổi thử vai hôm nay… Tôi thực sự rất muốn lấy được vai diễn đó, nhất thời hồ đồ, nhưng cũng không có gan hại người. Tôi không hận anh đến thế, chỉ muốn gây chút phiền phức thôi, biết đâu anh sẽ không đến thử vai nữa.”
Ngu Tử bật cười chế nhạo: “Tôi muốn vai diễn đó, còn cần phải thử vai sao?”
Bạch Giản đáp: “Tôi cứ tưởng anh với đạo diễn Trình chỉ muốn làm dáng một chút… Đàn anh Ngu, thế này đi, chúng ta nói thẳng ra luôn. Bạn trai tôi họ Lê, chính là người nhà họ Lê thuộc tập đoàn Lê thị…”
Nghe thấy chữ “Lê”, Hà Hòa nhìn Ngu Tử một cái từ kính chiếu hậu, còn cậu thì lười biếng nhấc mí mắt lên.
Bạch Giản tiếp tục: “Anh ấy tuy không có tài nguyên trong giới giải trí, nhưng anh ấy rất giàu, cũng rất rộng rãi với tôi. Mà đàn anh Ngu nổi tiếng là không thiếu tiền nhưng lại thích tiền… Tôi bồi thường kinh tế cho anh, được không? Coi như chuyện này chấm dứt ở đây. Tôi không đòi hỏi anh phải nói tốt cho tôi trước mặt đạo diễn Trình, chỉ mong anh đừng cố tình nói xấu hay cản trở tôi thử vai, được chứ?”
Bạch Giản nghĩ nghĩ: “Một triệu… Hai triệu? Đây là tất cả số tiền tôi có thể lấy ra rồi. Giờ tôi thực sự rất hối hận vì tối qua bốc đồng như vậy. Gói bánh quy đó vốn là tôi mang từ khách sạn về, định lần sau đến nhà bạn trai sẽ dùng. Nhưng đúng lúc hôm qua tôi có mang theo nó, rồi tự dưng nổi điên… Giờ đúng là đáng đời, phải bỏ hết tiền ra để bù đắp.”
“Số tiền này còn bao gồm cả khoản bạn trai tôi chuyển cho. Trước mặt anh ấy, tôi luôn giữ hình tượng không tham tiền. Lần này e là khó giải thích, chắc chắn sẽ bị tổn thất lớn. Đàn anh Ngu, anh tha cho tôi lần này, được không?”
Ngu Tử điềm tĩnh gật đầu: "Hai triệu phải không? Được thôi."
Bạch Giản thở phào nhẹ nhõm.
Hơn nữa, giải quyết theo cách này khiến anh ấy cảm thấy sau này sẽ còn nhiều rắc rối... Chẳng lẽ vì Bạch Giản nói bạn trai cậu ta có liên quan đến nhà họ Lê, nên Ngu Tử có chút kiêng dè?
"Hà Hòa, lái xe nhanh lên, trước khi thầy Bạch đổi ý, chúng ta đến đồn cảnh sát để ký thỏa thuận bồi thường trước mặt các anh cảnh sát." Ngu Tử lại nói.
Bạch Giản nghẹn lời: "... Cái gì?"
Hà Hòa cũng khựng lại: "A Ngu... Thật sự đến đồn cảnh sát à?"
Vừa nãy anh ấy còn tưởng Ngu Tử chỉ dọa Bạch Giản, nên mới phối hợp giả vờ lái xe đến đồn cảnh sát. Nhưng bây giờ, dù đã yên tâm vì biết cậu không định kết thúc chuyện này một cách qua loa, song đến đồn cảnh sát cũng không hẳn là phương án hoàn hảo.
"Hay là bàn bạc với chị Mục trước?" Hà Hòa yếu ớt nhắc đến quản lý của Ngu Tử.
11
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
