TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

Hà Hòa khởi động xe.

Bạch Giản nắm chặt tay cầm cửa: “Ý gì đây? Đàn anh Ngu, có gì thì nói rõ ngay tại đây không được sao? Tôi đã ngoan ngoãn lên xe chờ anh lâu như vậy rồi, anh còn định đưa tôi đi đâu nữa? Tôi nói cho anh biết, giam giữ tự do cá nhân là phạm pháp đấy!”

Ngu Tử nhướng mày: “Hôm qua đưa cho tôi gói bánh quy, cậu đâu có nhát gan thế này.”

“Bánh… Bánh quy gì chứ?” Bạch Giản chối bay chối biến.

Dù sao hôm qua cậu ta cũng đưa bánh quy cho Ngu Tử trong phòng nghỉ của ekip, ở đó không có camera, ngoài Ngu Tử và trợ lý của cậu ra thì chẳng còn nhân chứng nào khác.

Ngu Tử chẳng bận tâm, chỉ nhàn nhạt bảo Hà Hòa: “Chạy thẳng đến đồn cảnh sát đi, phiền các đồng chí cảnh sát giúp một tay, đỡ cho thầy Bạch lại bị tôi vu oan.”

Đừng nói Bạch Giản, ngay cả Hà Hòa nghe đến cảnh sát cũng sững lại một chút, nhưng vẫn gật đầu: “Ồ ồ, được thôi.”

“Anh điên rồi sao?” Bạch Giản trợn to mắt, tức giận nói: “Anh… Mẹ nó chứ, tôi đã đợi anh lâu như vậy rồi, đủ thành ý chưa? Có gì thì nói thẳng ra đi!”

Ngu Tử thật sự cảm thấy đầu óc người này có vấn đề không nhỏ, thản nhiên hỏi: “Chính cậu cứng miệng, không chịu hợp tác trao đổi, lại còn trách tôi không đủ thẳng thắn?”

Bạch Giản im lặng một lúc.

Khi mở miệng lần nữa, giọng điệu cậu ta yếu đi nhiều, nhưng ít nhất lời nói cũng có chút logic, nghe vào tai cũng có vẻ thông minh hơn vừa rồi một chút.

Cậu ta nói: “Đàn anh Ngu, tôi thừa nhận tôi có đưa bánh quy cho anh, nhưng bánh quy đó thật sự không có vấn đề gì. Vừa nãy tôi không dám nhận là vì… Trước hết trợ lý của anh cố ý chặn tôi lại, sau đó anh vừa xuất hiện đã dằn mặt tôi ngay, cứ như đã xác định chắc chắn bánh quy của tôi hại anh vậy. Tôi nhất thời hoảng sợ nên mới muốn giả ngơ… Đàn anh Ngu, anh chắc chắn là bánh quy tôi đưa có vấn đề sao? Có vấn đề gì chứ? Tôi thấy anh vẫn rất ổn mà.”

Ngu Tử bật cười: “Cậu bị đa nhân cách à?”

Đúng lúc này, xe dừng lại chờ đèn đỏ. Ở ghế lái, Hà Hòa xen vào một câu: “Thầy Bạch, gói bánh quy mà cậu đưa cho Ngu Tử tối qua, tuy rằng sau khi ăn xong phải một tiếng sau thuốc mới phát tác, nhưng đúng lúc cậu ấy luôn ở trên xe, nên bao bì bánh quy không bị vứt đi, bên trong còn sót lại vụn bánh.”

“Tôi đã mang đi xét nghiệm ngay trong đêm, kết quả rất rõ ràng, bên trong có thành phần không nên xuất hiện trong bánh quy.”

“Hơn nữa, trên bao bì có vài dấu vân tay, ít nhất một trong số đó chắc chắn là của cậu, dù gì hôm qua khi đưa bánh quy, cậu đâu có đeo găng tay. Bao bì vẫn còn giữ nguyên, lát nữa đến đồn cảnh sát, để họ kiểm tra xem có khớp với vân tay của cậu không, là biết ngay gói bánh có vấn đề đó có phải cậu đưa hay không.”

“Cậu cũng đừng bảo là thầy không biết bánh có vấn đề nhé. Chúng tôi đã điều tra rồi, loại bánh đó là hàng đặc biệt của một khách sạn tình thú, chỉ cung cấp cho khách đã ký thỏa thuận bảo mật. Dù khách sạn đó có tính riêng tư rất cao, nhưng bọn tôi vẫn tìm được camera quanh đó… Cậu có từng đến đó đấy, không chỉ một lần đâu.”

“Cho nên, hay là cậu đừng cố giãy giụa nữa nhé? Tính tình của Ngu Tử nhà tôi, ai cũng biết là không tốt lắm đâu…”

Ngu Tử vừa định khen Hà Hòa hôm nay chững chạc rồi thì nghe thấy câu cuối cùng của anh ấy, không nhịn được tặc lưỡi: “Tôi thấy tính tình của mình cũng đâu tệ lắm nhỉ.”

Bạch Giản bị Hà Hòa nói đến sững người, sau đó lắc đầu tự giễu: “Là tôi nghĩ chuyện quá đơn giản rồi. Vốn tưởng ăn xong đến lúc phát tác đã cách nhau khá lâu, túi bánh quy chắc chắn sẽ bị vứt đi, dù không thì cũng phải bị làm bẩn rồi. Không ngờ chẳng những không có chuyện đó, mà các anh còn làm việc hiệu quả thế này… Đàn anh Ngu, anh thật sự muốn đưa tôi đến đồn cảnh sát à? Chuyện này nếu để đám paparazzi đánh hơi được, cũng chẳng tốt gì cho anh đâu, dù sao đó cũng là thuốc kí©ɧ ɖụ© mà.”

11

0

3 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.