TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 3.2: Thoát khỏi hiệp hội

Cảm thấy đám người này thật đúng là giả tạo hết mức, Minh Nhã lạnh lùng cười, trực tiếp mở giao diện bang hội và nhấn nút rời khỏi [Chiến Hồn hiệp hội].

Nếu bọn họ đã muốn xé rách mặt, vậy mình còn sợ cái quái gì nữa?

Hệ thống: Luôn có hội họp ắt có chia ly. Cao thủ [Sơn Hữu Phù Tô] đã rời khỏi [Chiến Hồn hiệp hội]. Từ nay về sau, đôi bên là người dưng!

Bởi vì cấp bậc của Minh Nhã nằm trong top 10 bảng xếp hạng, mà game [Luân Hồi] quy định, chỉ cần người chơi nằm trong top 50 bảng xếp hạng cấp bậc rời khỏi bang hội, đều sẽ có thông báo hệ thống. Sau khi Minh Nhã rời bang, hệ thống liền hiện lên một dòng thông báo như vậy.

Vốn dĩ một tin tức hệ thống cũng không thể gây ra chấn động lớn lao gì. Thế nhưng, đây lại là tin tức liên quan đến một người chơi top 10 bảng xếp hạng cao thủ, hơn nữa còn là người chơi nữ duy nhất trong top 10 của game, lại đặc biệt là người vừa bị réo tên trong vụ “drama” buổi chiều.

Các bạn nhỏ game thủ làm sao có thể không chú ý được cơ chứ?

Ngay sau khi Minh Nhã rời bang hội, [Kênh Thế Giới] lập tức sôi nổi hẳn lên.

Khai Dược Tiểu Muội: [Trời ạ! Cứ tưởng là quả hồng mềm dễ bắt nạt, ai dè chỉ là phản ứng hơi chậm thôi hả? Nói xem cô em gái đây là... mới hiểu ra vấn đề à?]

Ghim Kim Tiểu Ca: [Cũng có khi người chơi này thực ra là... con trai ấy chứ...]

Thất Tiên Nữ: [Ha ha ha, đây là chuẩn bị xắn tay áo lên khô máu luôn sao? Hóng biến!]

Đệ Nhị Xuân: [Nói con mụ [Bỉ Ngạn Hoa Như Tuyết] kia có phải đầu bị lừa đá không vậy? [Sơn Hữu Phù Tô] chính là nguồn cung dược phẩm mà có tiền cũng mua không được đó, cứ thế mà đuổi đi à?]

Khai Dược Tiểu Muội: [Huynh đệ trên lầu à, cái này cậu không hiểu rồi. Phụ nữ đều không thích bên cạnh có đồng loại ưu tú hơn mình tồn tại đâu, đôi khi người khác giới cũng bị ghen ghét như thường!]

Đệ Nhị Xuân: [Ồ, mở mang tầm mắt...]

...

Đối với mấy tin nhắn trên [Kênh Thế Giới], Minh Nhã hoàn toàn không để trong lòng. Bởi vì lúc này, cô đã ở [Quảng Tín], xắn tay áo lên, bắt đầu đánh quái!

Đương nhiên, với tư cách là một học bá, Minh Nhã rất có ý thức của một học bá, trực tiếp mở tiện ích tự động lên, điều chỉnh xong các loại dược phẩm rồi cứ thế để máy chạy, mặc kệ nó, thậm chí còn tắt luôn cả màn hình…

Phải nói, tâm cô nàng này cũng lớn thật đấy.

Tắt màn hình máy chính đi, Minh Nhã lấy một chiếc laptop khác đặt cạnh bàn tới, cắm nguồn điện và mở máy lên, trực tiếp đăng nhập vào [Luân Hồi]. Lần này Minh Nhã đăng nhập vào một tài khoản phụ cấp 19.

Đương nhiên, nói là tài khoản phụ cấp thấp là bởi vì Minh Nhã đang so sánh với tài khoản chính cấp 24 của mình mà thôi. So với phần lớn người chơi trong game hiện tại, số người qua được cấp 20 thực sự không nhiều, cho nên nói cấp 19 cũng không hẳn là thấp.

Nhưng Minh Nhã không quan tâm điều đó. Việc cô có thể cày được hai tài khoản cấp bậc khá ổn chỉ trong vòng nửa tháng sau khi server mở, đã đủ khiến Triệu Điềm Điềm phải quỳ rạp dâng đầu gối của mình lên rồi!

Tài khoản phụ của Minh Nhã có ID là [Tài Khoản Phụ Số 1]. Theo lời Triệu Điềm Điềm thì Minh Nhã đúng là một siêu cấp học bá, thậm chí có thể là học thần, nhưng lại là một kẻ “phế” trong việc đặt tên. Còn cái tên tài khoản chính của cô ấy, rốt cuộc là ai đặt cho, đến nay vẫn là một bí ẩn. Bởi vì theo Triệu Điềm Điềm, một người có thể nghĩ ra cái tên như [Tài Khoản Phụ Số 1], thì làm sao có thể đặt được cái tên đầy ý cảnh như [Sơn Hữu Phù Tô] cơ chứ?

[Tài Khoản Phụ Số 1] đang đứng ở [Lâm Giang], là bản đồ sơ cấp đầu tiên nếu đi về phía đông từ [Thành Trường An]. Đi tiếp về phía nam từ đây chính là [Quảng Tín]. Nhưng Minh Nhã không có dũng khí lái một tài khoản phụ cấp 19 chạy vào bản đồ Trung cấp. Hơn nữa, tài khoản này chỉ dùng để hái thuốc, trang bị trên người cũng rất bình thường.

Lý do cô đăng nhập vào tài khoản này, tự nhiên là để hái thuốc. Cô mở tiện ích tự động trên laptop lên, trực tiếp giao phó [Tài Khoản Phụ Số 1] cho nó ở [Lâm Giang]. Dù sao thì bốn bản đồ sơ cấp xung quanh [Thành Trường An], tiện ích tự động đã đều đánh dấu tọa độ hết rồi. Sau khi hái xong ở một bản đồ, nó sẽ tự động điều khiển nhân vật chạy đến ba bản đồ còn lại, hái sạch dược liệu mới thôi.

Lo liệu xong cho [Tài Khoản Phụ Số 1], Minh Nhã lúc này mới lấy một quyển sách từ trên bàn, tiếp tục chăm chú đọc. Hai tài khoản đều có auto lo liệu, Minh Nhã cũng không lo lắng gì.

Nhìn đồng hồ, đã là hơn 15 giờ chiều, nhưng hình như, đại khái là, có vẻ như mình vẫn chưa ăn cơm trưa?

Minh - cuối cùng cũng nhận ra mình chưa ăn trưa - Nhã đặt sách xuống, đứng dậy sửa soạn một chút. Cô vuốt phẳng quần áo bị nhàu do ngồi lâu, chải lại tóc một chút, thay giày, lấy một chiếc áo khoác mỏng từ tủ quần áo ra, lúc này mới rời phòng ngủ.

Phòng ngủ của Minh Nhã là phòng 303, tòa nhà 2 dành cho nữ sinh. Xuống lầu chỉ mất một phút, nhưng từ tòa nhà 2 đến nhà ăn lại là một quãng đường khá xa. Con bé Triệu Điềm Điềm kia còn từng làm thống kê, nếu chỉ đi bộ tản mát thì cần 15 đến 17 phút. Nếu thi đi bộ thì khoảng 12 phút là tới, chủ yếu còn phải xem độ dài chân của mỗi người…

Lúc nói câu này, Triệu Điềm Điềm còn từng nhìn đôi chân Minh Nhã đầy ẩn ý. Đáp lại, Minh Nhã trực tiếp ném cho cô bạn một ánh mắt “cao lãnh”, giả vờ như không thấy…

Không vì gì khác, đơn giản là Minh Nhã chỉ cao 1m59. Chiều cao chưa đủ 1m60 thì chân còn có thể dài đi đâu được? Chiều cao là nỗi đau chí mạng của Minh Nhã. Nghe nói là hồi nhỏ từng bị thương, cho nên bỏ lỡ mất giai đoạn phát triển, lúc này mới không cao lên được.

11

0

1 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.