TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 95
Chương 95

Ngay cả khi bận bịu như vậy, anh vẫn bay cả chặng đường dài tới đây để hỏi tội cô.

Tô Kiến Thanh lặng lẽ đặt túi xuống.

Kỳ Chính Hàn ngước mắt nhìn cô, ánh mắt không mang theo cảm xúc nào khác.

Cô thấy hơi mệt mỏi, cũng không muốn quấy rầy cuộc họp của anh, rót một cốc nước uống rồi vào phòng tẩy trang, rửa mặt. Năm phút sau, mọi thứ đã xong xuôi. Kỳ Chính Hàn bên kia cũng vừa kết thúc.

Tiếng gập laptop vang lên.

Tô Kiến Thanh khẽ cười: “Lại tới thăm em à?”

Mặt anh lạnh tanh, nghiêng đầu về phía phòng ngủ, lời nói ngắn gọn: “Lên giường đi.”

Không có vẻ gì là vui cả.

Tô Kiến Thanh nhìn anh, không hề nhúc nhích.

Sự im lặng của cô chẳng hề có tác dụng. Rất nhanh, cô bị đặt xuống giữa chiếc giường lớn, trông thấy anh cởi từng lớp quần áo. Váy cô quá ngắn, vừa nằm xuống đã tự động trượt lên trên, Tô Kiến Thanh kéo xuống theo phản xạ.

Kỳ Chính Hàn liếc cô một cái: “Kéo làm gì, lát nữa cũng cởi hết thôi.” Anh nói được làm được. Ngay sau đó, anh nâng eo cô lên, để mình vừa vặn quỳ giữa hai chân cô.

Lần thứ ba kết thúc, anh rốt cuộc cũng tuyên bố dừng lại. Nằm xuống giường, giọng khàn khàn dặn cô: “Đi tắm đi.”

Tô Kiến Thanh chống người ngồi dậy, nhưng không động đậy, chỉ lặng lẽ nhìn anh.

Kỳ Chính Hàn nằm yên, sắc mặt nặng nề, nhắm mắt nói: “Tiện thể nghĩ xem nên giải thích với anh thế nào.”

Giọng điệu trên cao nhìn xuống, nói cho ai nghe đây?

Tô Kiến Thanh vẫn không nhúc nhích, ngồi trên giường, cúi đầu nhìn anh. Sau khi cơn cuồng nhiệt qua đi, chiếc giường trở nên trống trải, còn đôi nam nữ không có tình yêu thì chỉ càng thêm xa cách.

Nhìn dáng vẻ anh nhắm mắt suy tư, cô khẽ cất giọng: “Kỳ Chính Hàn, em là món đồ chơi của anh sao?”

“Đồ chơi?” Anh nhướng mày, mở mắt nhìn cô. “Em nói xem, thế nào là đồ chơi?”

“Anh nhớ em, vì muốn ngủ với em. Anh muốn ngủ với em, thì đến tìm em.” Cô nói rất khẽ, giọng điệu điềm tĩnh, nhưng trong đôi mắt trong trẻo lại chất đầy ấm ức. “Đúng không?”

Kỳ Chính Hàn chỉ cười nhạt, nhưng ẩn trong đó là sự châm chọc vô tận: “Kiến Thanh, em thanh cao quá rồi.”

Lần đầu tiên, cô thẳng thắn vạch trần suy nghĩ của mình trước mặt anh, ép anh phải cho cô một câu trả lời.

Hai người vẫn trần trụi như bao lần trước, nhưng mối quan hệ không còn được che đậy nữa. Cô không thể không đối diện với một sự thật, giữa họ, chỉ là một cuộc trao đổi trần trụi.

Những lời ngon ngọt, những lần hòa hợp thể xác, những khoảnh khắc mê đắm kéo dài, tất cả dệt thành một tấm lụa xa hoa, che đi sự mong manh và méo mó của hiện thực.

Hôm nay, chính tay anh đã vén tấm lụa ấy lên.

Cô im lặng rất lâu rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Hiểu rồi.”

Kỳ Chính Hàn chăm chú nhìn vào mắt cô, thấy trong đó ngày càng dâng lên làn hơi nước mơ hồ.

Cô khép mắt, nước mắt chảy dài. Ngay cả khi khóc cũng nhẹ nhàng đến nao lòng.

Tô Kiến Thanh tự thấy mình thất thố, khẽ nhíu mày, nghiêng đầu đi.

Bờ môi nhợt nhạt hơi mím lại, không dám mở mắt, sợ chạm vào ánh nhìn sắc bén của anh.

Nhưng dù nhắm mắt lại, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Chưa bao giờ Tô Kiến Thanh mất kiểm soát đến thế trước mặt người khác.

Giây tiếp theo, anh ôm cô vào lòng. Má cô áp vào bờ vai anh, vẫn còn vương hơi nóng sau cơn kịch liệt. Cái ôm khiến giọng nói của anh trở nên mềm mại hơn, bất giác thốt ra vài lời dịu dàng. Giọng anh khàn nhẹ, có chút bất đắc dĩ: “Anh chỉ muốn giữa chúng ta đơn giản hơn một chút.”

Yết hầu khẽ trượt, hàng mày thoáng cau lại, có phải một chút thương xót len lỏi vào trong đó không?

Kỳ Chính Hàn giơ tay lau đi nước mắt trên gò má Tô Kiến Thanh.

Giọng cô run rẩy: “Để tâm đến anh là lỗi của em.”

Kỳ Chính Hàn khẽ lắc đầu, đúng là anh đến đây với cơn giận hừng hực, cảm giác bị phản bội khiến anh cực kỳ khó chịu. Nhưng ngay khoảnh khắc này, mọi sự tức giận đều biến mất. Không người đàn ông nào có thể đứng vững trước nước mắt của phụ nữ.

Cuộc gọi video lại vang lên, anh vẫn mặc kệ, cúi xuống hôn lên đôi môi đã khô khốc vì khóc của cô: “Bé cưng ơi, em cứ thế này, anh thật sự thấy mình chẳng ra gì.”

Tô Kiến Thanh không muốn nghe tiếp, cô xoay người và nói: “Em đi tắm.”

Anh không buông, ghé sát nói: “Lần sau muốn biết gì thì cứ đến hỏi anh.”

5

0

3 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.