TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

Trong viện của Ô lão phu nhân, bà đang ngồi trò chuyện riêng cùng bào muội là Vạn lão phu nhân.

Vạn lão phu nhân thành thật tiếc nuối: “Nha đầu này thật tốt. Nếu nhà ta có đứa con trai nào hợp tuổi, ta nhất định chọn nàng làm cháu dâu.”

Ô lão phu nhân thở dài: “Nha đầu ấy mệnh khổ, sinh không gặp thời, thân thể lại yếu nhược. So với tiểu tử nhà muội, e là trèo cao quá rồi.”

Vạn lão phu nhân từng nghe loáng thoáng về bệnh tình của Tuyết Chiêu.

Dù dung mạo khuynh thành, nhưng làm chính thất của thế gia đại tộc thì vẫn rất khó. Bảo nàng làm thϊếp thì lại là nhục lớn, Ô gia sao nỡ để tiểu thư nhà mình chịu uất ức như thế?

Lựa chọn hợp lý nhất, e là gả cho một nhà thư hương vừa phải. Nếu không, thì để trượng phu nạp vài thϊếp thất, sinh con rồi dưỡng dưới danh nghĩa của nàng.

Vậy nên những lời đồn rằng Tuyết Chiêu kén chọn, nào là chê con vợ cả của quan văn, khinh con vợ lẽ của thị lang, thậm chí hờ hững với dòng dõi Bá phủ thực ra đều không đúng.

Thực chất là vì thân phận bên kia quá cao, Ô gia tự thấy khó với tới, lại lo sợ bí mật của cô nương trong nhà bị lộ, nên thà không tính đến còn hơn.

Khi có người tới hỏi cưới, Ô gia chỉ có thể uyển chuyển từ chối. Thế là nàng mang tiếng kén cá chọn canh, khiến người ta sinh lòng ác cảm.

Chỉ có điều, với Trần Vĩ Phong, thứ tử Trung Cần Bá phủ, Ô Tuyết Chiêu quả thực từng nghiêm túc đi gặp mặt.

Vạn lão phu nhân lấy làm lạ: “Nha đầu Tuyết Chiêu xưa nay ít khi đồng ý xem mắt, lần đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngoài kia đồn đủ điều, ta thấy tỷ gần đây bận rộn, chưa tiện hỏi. Nay nhân dịp, tỷ hãy kể rõ cho ta.”

Ô lão phu nhân lại thở dài: “Nào phải Tuyết Chiêu tự nguyện đi? Chỉ là Trung Cần Bá phủ quá sốt sắng, bà mối nói lang quân bên đó nhất quyết muốn cưới Tuyết Chiêu, trả giá thế nào cũng chịu. Ta mới để Lam thị sắp xếp. Muội cũng biết tính Tuyết Chiêu rồi đấy, chỉ cần ai thúc một chút, nàng liền nhắm mắt mà làm theo.”

Bà trầm mặc một lúc rồi tiếp: “Hôm đó chẳng biết xảy ra chuyện gì, Lam thị đưa Uyển Oánh về trước, mãi tới tối Tuyết Chiêu mới trở lại trên một cỗ xe ngựa khác. Không lâu sau, Trung Cần Bá phủ liền tới cầu hôn Uyển Oánh. Tuyết Chiêu vốn cũng không muốn gả vào đó.”

Vạn lão phu nhân sửng sốt. Trong lòng đã mơ hồ đoán được Lam thị giở trò, tráo đổi nhân duyên.

Ô lão phu nhân biết bà nghĩ gì, chỉ lặng lẽ nhìn một cái rồi bất lực nói: “Lam thị làm được chuyện ấy, cũng xem như bản lĩnh. Trung Cần Bá phủ đã đủ tam môi lục sính, Ô gia không thể khước từ.”

Vạn lão phu nhân không nói thêm lời nào.

Chuyện đã rồi, có đào lên cũng vô ích, chỉ khiến quan hệ với mẹ con Ô Uyển Oánh thêm căng thẳng.

Bà lạnh nhạt buông lời: “Lam thị nuôi nữ nhi này, đúng là không uổng công.”

Ô lão phu nhân chỉ khẽ thở dài: “Cũng là người đáng thương.”

Cả đời không thể sinh nở, sống trong cảnh thanh đăng cổ Phật, chưa chắc không phải một loại giày vò.

Bản thân bà từng trải qua khó sinh, nuôi hai đứa con của thϊếp rồi mới có con trai, cũng hiểu được phần nào tâm tình ấy.

Vạn lão phu nhân không muốn dây dưa chuyện cũ, chỉ hỏi han: “Tuyết Chiêu có chịu khổ vì chuyện này không?”

Ô lão phu nhân từng nghi ngờ, nhưng rồi lắc đầu: “Chắc là không sao. Ngày ấy nàng về nhà không có gì khác lạ. Có lẽ Lam thị chỉ cố ý tách nàng ra thôi.”

Vạn lão phu nhân gật đầu, thấy trời bắt đầu oi bức, liền cầm quạt phe phẩy, rồi hỏi: “Thế tỷ có tính toán gì cho hôn sự của nàng chưa?”

Ô lão phu nhân lặng lẽ nhìn ra xa, một lúc sau mới đáp:

“Cứ chờ thêm một thời gian. Nếu lúc này vội vã tìm mối, người ta lại tưởng Ô gia muốn gả ép, tự hạ giá mình. Chỉ cần sau này có thể gả vào nhà bình thường, được chồng thương yêu, thế là đủ rồi.”

Hơn nữa, hôn sự của Ô Uyển Oánh cũng đã hao tổn không ít của cải trong nhà, e rằng phải nửa năm nữa mới có thể lo được cho Tuyết Chiêu.

Vạn lão phu nhân hơi nhíu mày: “Năm nay nàng cũng đâu còn nhỏ?”

Ô lão phu nhân gật đầu: “Sắp mười bảy rồi.”

Tính theo tuổi mụ là mười tám, ở kinh thành đã xem như cô nương lớn tuổi chưa xuất giá.

Huống hồ, trong mắt Ô Uyển Oánh, Tuyết Chiêu sớm đã là “gái lỡ thì”, ai hỏi tới, nàng ta đều đáp: “Tỷ tỷ ta năm nay mười tám, còn chưa định hôn sự.”

Trời đã gần tối.

Vạn lão phu nhân không định lưu lại dùng bữa, sợ buổi tối ăn nhiều khó tiêu, ảnh hưởng giấc ngủ. Bèn cáo từ Ô lão phu nhân.

Trên đường về, trong lòng bà trĩu nặng suy tư.

Người trong Ô gia, kể cả tỷ tỷ của bà, đều nói Tuyết Chiêu dịu dàng, ôn nhu, hiểu chuyện, biết tiến biết lùi.

Nhưng có ai sinh ra đã như vậy?

Nhất là nữ nhi trong nhà, chưa gả đi thì vẫn là hòn ngọc quý trên tay, ai chẳng được nuông chiều, chẳng đôi chút kiêu ngạo?

Thế nhưng Ô Tuyết Chiêu lại chưa từng như thế.

Nhưng Vạn lão phu nhân cũng không tiện quá khắt khe trước mặt tỷ tỷ mình.

Dù gì Ô Tuyết Chiêu cũng là cháu thứ bên ngoại của tỷ tỷ bà.

Bà sao có thể yêu cầu tỷ tỷ dốc lòng nuôi nấng con của thϊếp thất, đến tuổi xế chiều còn phải hao tâm tổn sức yêu thương nữ nhi con vợ lẽ.

Chuyện nhà Ô gia, bà mang thân phận người họ Vạn, vốn chẳng có tư cách can thiệp.

Mỗi nhà đều có nỗi khổ riêng, người ngoài cùng lắm chỉ biết cảm thương, chứ chẳng giúp được gì.

9

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.