TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17

Yến tiệc dần tàn.

Ô Tuyết Chiêu uống vài chén rượu nhạt, hai gò má ửng hồng, sắc da trắng như tuyết của nàng lúc này tựa phủ một lớp phấn mịn, đến cả vành tai cũng điểm hồng.

Thân thể mảnh mai, vóc dáng yểu điệu nhưng cân đối, chính là dáng vẻ mà người lớn trong nhà thích, mà nam nhân càng động tâm.

Vạn lão phu nhân ngồi nhìn mà âm thầm tiếc nuối: cả dòng họ, chỉ có Tuyết Chiêu là mỹ nhân xuất chúng như thế. Tiếc là nàng không sinh ra trong nhà họ Vạn, nếu không, thì hay biết mấy!

Ô Tuyết Chiêu tiến lên hành lễ cáo từ Ô lão phu nhân cùng Vạn lão phu nhân. Lão phu nhân mỉm cười gật đầu chuẩn cho nàng lui.

Chờ nàng rời đi, Vạn lão phu nhân mới ghé sát, thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, chúng ta vào trong trò chuyện một chút.”

Bà muốn bàn đến hôn sự của Ô Tuyết Chiêu.

Ô lão phu nhân khẽ gật đầu.

Ô Tuyết Chiêu để Linh Khê ở lại sảnh tiệc trông coi, đợi đến khi yến kết thúc sẽ thu lại đôi bình phong lưu ly cẩn thận. Trong lòng nàng đoán vật này là do Hoàng đế ban thưởng, nhưng cụ thể thế nào vẫn chưa rõ. Chỉ biết một điều: tuyệt đối không thể để xảy ra sơ suất.

Linh Nguyệt rời đi một lát, rồi quay lại, ghé sát tai thì thầm: “Đinh chưởng quầy vẫn còn đang đợi.”

Ô Tuyết Chiêu lập tức rời đi gặp người.

Đinh chưởng quầy đã chờ lâu, bữa trưa là suất cơm đơn sơ do hạ nhân mang tới. Thời tiết oi nồng, ông mơ màng ngủ gật, rồi lại tỉnh, xiêm y đã ướt đẫm mồ hôi.

Ô Tuyết Chiêu phất tay với Linh Nguyệt: “Đi lấy chén chè đậu xanh lại đây.”

Linh Nguyệt vâng lời, vội rời đi.

Chờ khi xung quanh không còn ai, Đinh chưởng quầy mới hạ thấp giọng: “Hai tấm bình phong lưu ly ấy là do một vị quý nhân sai người đưa đến. Không phải người khác nhiều chuyện, mà là cố ý đưa đến. Nghe nói cô nương đang gấp rút thêu bình phong, liền tặng hai tấm lưu ly ấy tới, rồi lập tức rời đi. Ta thấy cô nương đang gấp, nên mới vội vàng mang đến trước.”

Ô Tuyết Chiêu gật đầu, trầm ngâm giây lát rồi hỏi tiếp: “Vậy... tấm bình phong ta thêu đâu?”

Đinh chưởng quầy đáp: “Đã được người của quý nhân mang đi. Nói là xem như trao đổi.”

Nói đến đây, chính ông cũng thấy có chút áy náy. Một tấm bình phong thêu tay tinh xảo, tâm huyết mấy tháng trời, lại bị mang đổi ngang cho hai tấm lưu ly.

Ô Tuyết Chiêu thoáng sững sờ. Ra là... bức bình phong kia đã bị Hoàng đế lấy đi?

Chuyện này, cuối cùng đành khép lại như thế.

Đinh chưởng quầy uống hết chén chè, nghỉ ngơi một chút rồi trở về cửa tiệm.

Ô Tuyết Chiêu đích thân thu hai tấm bình phong, khóa kỹ trong kho.

Thứ này, Thiên tử có thể tùy tay ban cho nàng, nhưng nàng thì không dám dễ dàng sử dụng.

Nàng sai người đưa một cái rương lớn về cùng Đinh chưởng quầy, để người ngoài nhìn vào lầm tưởng rằng đã trả lại bảo vật.

Tất cả đâu vào đó, trong lòng nàng vẫn còn đọng lại một cảm giác kỳ lạ.

Có lẽ Hoàng đế chỉ là tiện tay ban thưởng, không hề đặt nặng. Nhưng dù sao đi nữa, cách đối đãi này, với phi tần nơi hậu cung mà nói, đã là vô cùng hiếm có.

Mà nàng, thân thể yếu ớt bẩm sinh...

Có lẽ, vào cung chính là con đường tốt nhất dành cho nàng.

Trong buổi yến tiệc hôm nay, Linh Nguyệt cuối cùng cũng hả giận được một phen.

Từ sau chuyện ở Hành Vu Uyển, nàng ấy không nhịn được, vỗ tay tán thưởng: “Dù có gả cao đến mấy, thì trước mặt chúng ta, nàng ta cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu thôi.”

Ô Tuyết Chiêu ngồi bên cửa sổ, tay cầm kim chỉ, đang chuẩn bị may một chiếc bao cổ tay cho mình.

Làm việc thêu thùa lâu ngày, chẳng những mỏi mắt mà đôi tay cũng thường xuyên đau nhức.

Linh Nguyệt bưng chiếc ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh, vừa cười vừa giúp nàng đánh dấu vải.

Tâm tình vui vẻ khó giấu, nàng ấy thực sự không nén nổi sự hân hoan trong lòng.

Ô Tuyết Chiêu vẫn bình thản như thường, ánh mắt yên lặng, khí độ điềm đạm.

Linh Nguyệt dần lắng lại, khẽ than: “Lão phu nhân nhất định phải trị Trần cô nãi nãi một trận cho ra trò mới được.”

Giữa nàng và Ô Uyển Oánh, ai cao ai thấp, nhìn qua là hiểu. Mà sự làm ngơ, mặc kệ, suy cho cùng cũng chỉ là thiên vị kẻ mạnh.

Ô Tuyết Chiêu khẽ vê đầu kim thêu trong tay, hàng mi rung nhẹ, giọng ôn hoà: “Chỉ cần công bằng, đã là điều không dễ.”

Con người sinh ra vốn chẳng bình đẳng, mà sự công bằng thực sự trong đời lại càng hiếm hoi.

Nàng không mong được thiên vị, chỉ mong có được đôi phần công bằng.

Linh Khê bên cạnh cũng cười đùa trêu chọc: “Dám bàn cả về lão phu nhân, coi chừng bị nghe thấy, lại bị đem bán đi bây giờ.”

Linh Nguyệt rụt vai, nhưng miệng vẫn tủm tỉm: “Cũng may còn có cữu lão gia nhà Giang gia giữ thể diện cho tiểu thư chúng ta, cữu lão gia quả thực rất thương chúng ta.”

Ô Tuyết Chiêu khựng tay một thoáng, đầu kim đang vê trong tay cũng hơi dừng lại, hàng mi dài run lên khe khẽ, môi mím chặt.

4

0

1 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.