0 chữ
Chương 17
Chương 17
Tạ Kỳ Xí tìm cửa bảo vệ của chốt cứu hỏa, kết quả nó bị kẹt cứng không mở được, mấy cái xác chỉ còn cách vài mét nữa là vọt đến trước mặt Diệp Chi Tần.
Diệp Chi Tần lúc này trong mắt cậu là một người chơi sắp chết yếu như sên, không thể để anh chết được, đây là thành tích của cậu, là tiền sinh hoạt của cậu!
Tạ Kỳ Xí giơ chân đạp mạnh vào cửa, may mà nó là cửa kính trong, đạp một cái đã nứt, cậu vội đạp thêm vài phát làm kính vỡ nhanh hơn, nhưng mảnh kính vỡ cũng cứa vào cổ chân cậu. Lúc này cậu cũng không để ý nhiều đến thế, xách bình cứu hỏa chạy về phía Diệp Chi Tần.
Diệp Chi Tần đang đối đầu với hai cái xác đen sì, anh chống giường bệnh đẩy chúng ngã xuống, nhưng xác chết không có cảm giác đau, sau khi ngã xuống một lúc lại đứng dậy, còn nhiều xác chết cứng đờ khác đang theo sau.
Tạ Kỳ Xí xách bình cứu hỏa xông lên, mở thẳng bình cứu hỏa, dùng băng khô* phun vào chúng!
*Băng khô (còn gọi là đá khô, nước đá khô, đá CO2…): dạng rắn của CO2.
Nhưng băng khô chỉ có thể khiến chúng lùi lại vài bước, không ảnh hưởng đến thị lực của chúng, dù sao cũng là người chết.
Băng khô trong bình cứu hỏa không phải vô tận, bình cứu hỏa 5kg chẳng mấy chốc đã phun hết, xác chết tụ tập lại càng đông hơn, nhưng thang máy vẫn chưa mở cửa!
Mấy cái xác bị phun lùi lại có hơi chậm chạp một chút, nhưng dường như chúng nhanh chóng thích nghi với tác dụng của băng khô, chưa đầy 10 giây lại tiếp tục tấn công về phía họ.
Diệp Chi Tần dùng giường bệnh đυ.ng vào mấy cái xác đang đến gần trong lúc Tạ Kỳ Xí phun băng khô.
Anh cũng bắt đầu sốt ruột: "Sao mà cái thang máy củ chuối này vẫn chưa xuống nữa?"
Tạ Kỳ Xí tiếp tục dùng bình cứu hỏa đập vào xác chết đóng băng: "Sắp rồi, tiếng thang máy đi xuống càng lúc càng gần."
Xác chết bị cậu và Diệp Chi Tần hợp sức đẩy hoặc đập ngã, cả hai dựa vào cửa thang máy thở phào.
Cánh tay của Tạ Kỳ Xí đã vung đến mức mỏi nhừ, chẳng những bình cứu hỏa trên tay không nhẹ mà xác chết bị phun băng khô còn cứng đờ, phải dùng hết sức mới có thể đánh ngã chúng.
Nhưng xác chết cứ nối tiếp nhau xông lên, không ngừng áp sát, lúc số lượng tăng lên, chúng tụ lại thành một đống, đối với hai người mà nói chẳng khác nào một bức tường.
Diệp Chi Tần và Tạ Kỳ Xí sắp mắc hội chứng sợ lỗ* luôn rồi.
*Hội chứng sợ lỗ (trypophobia): một dạng ám ảnh đặc biệt, khiến người mắc cảm thấy sợ hãi, khó chịu hoặc buồn nôn khi nhìn thấy các cụm lỗ nhỏ hoặc các hình dạng lặp lại với mật độ dày đặc, chẳng hạn như tổ ong, bề mặt hạt sen, bọt khí, hoặc lỗ trên da.
"Má, mấy thứ này nhiều quá rồi, vừa nãy tôi thấy nhà xác chỉ có vài giường bệnh, làm gì có nhiều xác chết thế này!"
Tạ Kỳ Xí nhắc nhở anh: "Anh quên mất còn có tủ đông rồi."
Diệp Chi Tần: "Đúng rồi, suýt nữa thì quên."
Lại thấy mấy cái xác "kiên cường" bò dậy, tiếp tục vây quanh họ.
Bây giờ họ thật sự song quyền khó địch nổi bốn tay.
Tạ Kỳ Xí tiến lên vài bước, tiếp tục vung bình cứu hỏa trên tay, đánh ngã xác chết đóng băng đang đến gần họ, tác dụng của bình cứu hỏa và giường bệnh đã không còn lớn, đám xác chết phía sau đã đẩy xác chết bị ngã vùng dậy, khoảng cách giữa xác chết và họ ngày càng gần, bước chân của chúng cũng ngày càng nhanh.
Đột nhiên, tiếng "đinh" vang lên, họ nghe được âm thanh của hy vọng.
Vết thương trên ngực Diệp Chi Tần đang gặm nhấm ý chí của anh, tay anh mềm nhũn không thể đẩy giường bệnh di chuyển được nữa.
Cửa thang máy từ từ mở ra.
Anh yếu ớt nói với Tạ Kỳ Xí đang cách đó vài bước: "Tiểu Tạ, chúng ta vào thang máy."
Đám xác chết trước mặt đang xông về phía họ, Tạ Kỳ Xí biết nếu không có ai đứng phía trước chắn đòn tấn công của xác chết, chắc chắn cửa thang máy sẽ không đóng lại được.
Cậu lập tức đưa ra quyết định: "Diệp Chi Tần, anh vào đi, nhanh đóng cửa lại, không cần lo cho tôi!"
Diệp Chi Tần thấy lòng lạnh đi, anh không ngờ kết quả lại thế này: "Vào đi, còn kịp mà."
Miệng thì nói vậy, nhưng bản thân anh lại đi vào trước, họ đâu phải đang diễn phim cổ trang, cũng không cần diễn màn "anh đi đi anh đi đi tôi không đi tôi không đi" đó.
Tạ Kỳ Xí nghiêm mặt nói với anh: "Tranh thủ lúc tôi còn có thể cản một lát, anh mau chóng quay lại tầng mười một đi, tôi chạy được!"
Diệp Chi Tần lúc này trong mắt cậu là một người chơi sắp chết yếu như sên, không thể để anh chết được, đây là thành tích của cậu, là tiền sinh hoạt của cậu!
Tạ Kỳ Xí giơ chân đạp mạnh vào cửa, may mà nó là cửa kính trong, đạp một cái đã nứt, cậu vội đạp thêm vài phát làm kính vỡ nhanh hơn, nhưng mảnh kính vỡ cũng cứa vào cổ chân cậu. Lúc này cậu cũng không để ý nhiều đến thế, xách bình cứu hỏa chạy về phía Diệp Chi Tần.
Diệp Chi Tần đang đối đầu với hai cái xác đen sì, anh chống giường bệnh đẩy chúng ngã xuống, nhưng xác chết không có cảm giác đau, sau khi ngã xuống một lúc lại đứng dậy, còn nhiều xác chết cứng đờ khác đang theo sau.
*Băng khô (còn gọi là đá khô, nước đá khô, đá CO2…): dạng rắn của CO2.
Nhưng băng khô chỉ có thể khiến chúng lùi lại vài bước, không ảnh hưởng đến thị lực của chúng, dù sao cũng là người chết.
Băng khô trong bình cứu hỏa không phải vô tận, bình cứu hỏa 5kg chẳng mấy chốc đã phun hết, xác chết tụ tập lại càng đông hơn, nhưng thang máy vẫn chưa mở cửa!
Mấy cái xác bị phun lùi lại có hơi chậm chạp một chút, nhưng dường như chúng nhanh chóng thích nghi với tác dụng của băng khô, chưa đầy 10 giây lại tiếp tục tấn công về phía họ.
Diệp Chi Tần dùng giường bệnh đυ.ng vào mấy cái xác đang đến gần trong lúc Tạ Kỳ Xí phun băng khô.
Anh cũng bắt đầu sốt ruột: "Sao mà cái thang máy củ chuối này vẫn chưa xuống nữa?"
Xác chết bị cậu và Diệp Chi Tần hợp sức đẩy hoặc đập ngã, cả hai dựa vào cửa thang máy thở phào.
Cánh tay của Tạ Kỳ Xí đã vung đến mức mỏi nhừ, chẳng những bình cứu hỏa trên tay không nhẹ mà xác chết bị phun băng khô còn cứng đờ, phải dùng hết sức mới có thể đánh ngã chúng.
Nhưng xác chết cứ nối tiếp nhau xông lên, không ngừng áp sát, lúc số lượng tăng lên, chúng tụ lại thành một đống, đối với hai người mà nói chẳng khác nào một bức tường.
Diệp Chi Tần và Tạ Kỳ Xí sắp mắc hội chứng sợ lỗ* luôn rồi.
*Hội chứng sợ lỗ (trypophobia): một dạng ám ảnh đặc biệt, khiến người mắc cảm thấy sợ hãi, khó chịu hoặc buồn nôn khi nhìn thấy các cụm lỗ nhỏ hoặc các hình dạng lặp lại với mật độ dày đặc, chẳng hạn như tổ ong, bề mặt hạt sen, bọt khí, hoặc lỗ trên da.
Tạ Kỳ Xí nhắc nhở anh: "Anh quên mất còn có tủ đông rồi."
Diệp Chi Tần: "Đúng rồi, suýt nữa thì quên."
Lại thấy mấy cái xác "kiên cường" bò dậy, tiếp tục vây quanh họ.
Bây giờ họ thật sự song quyền khó địch nổi bốn tay.
Tạ Kỳ Xí tiến lên vài bước, tiếp tục vung bình cứu hỏa trên tay, đánh ngã xác chết đóng băng đang đến gần họ, tác dụng của bình cứu hỏa và giường bệnh đã không còn lớn, đám xác chết phía sau đã đẩy xác chết bị ngã vùng dậy, khoảng cách giữa xác chết và họ ngày càng gần, bước chân của chúng cũng ngày càng nhanh.
Đột nhiên, tiếng "đinh" vang lên, họ nghe được âm thanh của hy vọng.
Vết thương trên ngực Diệp Chi Tần đang gặm nhấm ý chí của anh, tay anh mềm nhũn không thể đẩy giường bệnh di chuyển được nữa.
Cửa thang máy từ từ mở ra.
Anh yếu ớt nói với Tạ Kỳ Xí đang cách đó vài bước: "Tiểu Tạ, chúng ta vào thang máy."
Đám xác chết trước mặt đang xông về phía họ, Tạ Kỳ Xí biết nếu không có ai đứng phía trước chắn đòn tấn công của xác chết, chắc chắn cửa thang máy sẽ không đóng lại được.
Cậu lập tức đưa ra quyết định: "Diệp Chi Tần, anh vào đi, nhanh đóng cửa lại, không cần lo cho tôi!"
Diệp Chi Tần thấy lòng lạnh đi, anh không ngờ kết quả lại thế này: "Vào đi, còn kịp mà."
Miệng thì nói vậy, nhưng bản thân anh lại đi vào trước, họ đâu phải đang diễn phim cổ trang, cũng không cần diễn màn "anh đi đi anh đi đi tôi không đi tôi không đi" đó.
Tạ Kỳ Xí nghiêm mặt nói với anh: "Tranh thủ lúc tôi còn có thể cản một lát, anh mau chóng quay lại tầng mười một đi, tôi chạy được!"
11
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
