TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16

Tạ Kỳ Xí tăng tốc, bốn bánh xe dưới giường gần như sắp bốc khói, lâu rồi cậu không vận động mạnh như vậy, chạy chưa được ba trăm mét đã mệt hơn cả đứng trực bốn tiếng liên tục ở quán cà phê, cổ họng cậu gần như sắp bốc khói.

Trò chơi phải tập trung tinh thần cao độ này thật kí©h thí©ɧ, khiến adrenaline* trong người không ngừng tăng cao.

*Adrenalin là một hormone có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.

Diệp Chi Tần sợ che khuất tầm nhìn của Tạ Kỳ Xí nên nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, đồng thời không ngừng quan sát xác chết đuổi theo phía sau.

Cuối cùng anh cũng nhìn thấy thang máy chở hàng!

Mặc dù thang máy chở hàng không có tiếng động lên xuống, nhưng nó dừng ở tầng cao nhất, tức là tầng 24, Diệp Chi Tần lập tức nhấn nút thang máy đi xuống.

Tính theo thời gian mỗi tầng mất 3 giây, cũng phải mất 72 giây, 1 phút 12 giây, đây chỉ là tính theo thời gian tối thiểu, trên thực tế thời gian có thể lâu hơn.

"Chúng ta phải cầm cự ít nhất hơn một phút à?" Diệp Chi Tần hơi lo không biết Tạ Kỳ Xí có chịu đựng được không.

Tạ Kỳ Xí: "Anh xuống khỏi giường bệnh trước đi."

Diệp Chi Tần rất nghe lời, xuống khỏi giường bệnh, hai chân chạm đất mới chợt hỏi Tạ Kỳ Xí: "Chắc lát nữa tôi không chạy nhanh được, với cả leo lại lên giường bệnh cũng mất thời gian mà?" Anh cảm thấy mình leo xuống thì không sáng suốt cho lắm.

Tạ Kỳ Xí vừa nghe ngóng động tĩnh bên phía xác chết vừa chờ thang máy không biết khi nào mới xuống: "Lấy tình trạng cơ thể của anh, leo cầu thang là không thực tế, muốn rời khỏi đây thì phải đi thang máy, chúng ta chỉ có thể cầm cự đến khi thang máy xuống, bây giờ cái giường bệnh này là vũ khí duy nhất của chúng ta. Thế nên anh bắt buộc phải xuống."

Nghe xong lời giải thích của cậu, Diệp Chi Tần lập tức chán nản trước mặt cậu: "Tại cái thân thể không nên thân này của tôi hết."

"Anh biết là tốt rồi, đừng chết là được." Tạ Kỳ Xí dần dần thích nghi với nhịp độ của trò chơi, cũng không còn căng thẳng như vậy nữa.

Diệp Chi Tần: "... Tôi cố gắng vậy."

Vài tiếng bước chân lộn xộn chậm rãi tiến lại gần họ.

Vừa rồi Tạ Kỳ Xí suýt chết cóng trong nhà xác, bây giờ lại toát mồ hôi khắp người, vừa hồi hộp vừa hưng phấn.

Diệp Chi Tần nói: "Hối hận quá, sao lúc nãy không lấy cái vũ khí nào thuận tay trong căn phòng kia chứ."

Tạ Kỳ Xí: "Chúng ta vẫn chưa rõ tại sao mấy cái xác này vùng dậy được, vũ khí thông thường không đối phó được chúng đâu."

Diệp Chi Tần: "Có lẽ dùng lửa được đấy."

Tạ Kỳ Xí: "Chúng đã chết rồi, chưa chắc đã sợ đau, trừ khi dùng thuốc nổ cho nổ thành mảnh vụn, đốt thì quá chậm."

Diệp Chi Tần cứ thế bị cậu thuyết phục, phân tích của Tạ Kỳ Xí quá có lý.

Tạ Kỳ Xí lấy một đầu giường bệnh chắn trước người, phía sau họ là thang máy, cậu nghiêm mặt nói: "Chúng ta chỉ cần cầm cự đến khi thang máy mở cửa là được."

Nhưng vẫn còn một mối nguy hiểm tiềm ẩn, chưa chắc họ đã cầm cự được đến lúc thang máy xuống, xác chết cũng không ít, đi đầu chính là cái xác mà cậu vừa đá xuống khỏi giường bệnh.

Thị lực của Diệp Chi Tần cũng khá tốt, anh bất ngờ nhìn thấy một cái tủ màu đỏ cách đó mười mét.

"Tiểu Tạ, bên kia có chốt cứu hỏa, chắc là có thiết bị cứu hỏa, cậu xem có dùng được không!"

Họ phát hiện ra cũng chưa muộn lắm, vẫn còn chút thời gian để đi lấy.

Tạ Kỳ Xí không nói hai lời, giành giật từng giây từng phút chạy tới: "Anh cầm cự một lát, tôi đi lấy!"

Đúng là có thiết bị cứu hỏa, nhưng không đầy đủ, chỉ còn lại một bình cứu hỏa, nhưng có còn hơn không!

11

0

3 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.