Chương 145
Bát Sí Tử Mãng 2
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Nữ nhân áo xanh đưa tay lên, Huyền Thiên Lưu Ly Tráo liền trở về trong tay nàng. Nàng khẽ cười một tiếng rồi nói:
- Tương sư đệ khách khí rồi! Đó là chuyện Vũ Đình nên làm mà thôi!
Đinh Hạo đứng xa quan sát, tất cả mọi chuyện đều thu vào trong mắt. Trong năm người, nữ nhân xinh đẹp tên Lưu Vũ Đình có tu vi cao nhất, có lẽ đã đạt tới Tâm Động hậu kỳ. Bốn người còn lại đều chỉ ở mức Tâm Động trung kỳ. Thế nhưng nếu nói về thực lực, bên chiếm ưu thế lại không phải Ma Môn đông hơn về số lượng, mà là phe Đạo Môn có một người đạt tới Tâm Động hậu kỳ, mạnh hơn một bậc. Vừa rồi mấy người Ma Môn hao hết tâm tư mới lừa gạt được đệ tử họ Tương kia, nhưng đến lúc quan trọng lại bị Lưu Vũ Đình cứu giúp, khiến âm mưu đánh lén thất bại trong gang tấc.
Qua một hơi nghỉ ngơi, hai người Đạo Môn cũng không nhiều lời, cùng nhau xuất chiêu nhắm thẳng ba người Ma Môn đánh tới. Mắt thấy biến hóa như vậy, ba đệ tử Ma Môn sắc mặt biến hẳn. Trong đó Vưu Vĩnh Minh và nam đệ tử tên Hải Ba nghênh đón Lưu Vũ Đình, còn nữ đệ tử Ma Môn từng trả lời Đinh Hạo thì đối phó với đệ tử họ Tương của Đạo Môn.
Cuộc chiến đấu khốc liệt lại bắt đầu. Lưu Vũ Đình bản thân đã cao thâm hơn mấy người một bậc, lại có Huyền Thiên Lưu Ly Tráo phòng thân nên một mình đối địch hai người nhưng không hề rơi vào thế hạ phong, ngược lại càng đấu càng hăng. Hai người Vưu Vĩnh Minh liên tục công kích đều bị Lưu Ly Tráo của nàng ngăn cản bên ngoài, căn bản không thể chạm tới người nàng.
Mà nữ nhân Ma Môn bên kia cũng bị người họ Tương bức phải thối lui liên tục, thấy rõ cũng chỉ có thể cầm cự không được bao lâu nữa.
Mấy người mải mê giao chiến, căn bản không ai để mắt đến Đinh Hạo. Đinh Hạo thầm nghĩ thời gian cũng kha khá rồi, Bát Sí Tử Mãng chắc đã bỏ rơi đám người truy đuổi. Bây giờ bọn họ hẳn đang trên đường quay về đây.
- "Đệ tử Đạo Môn các ngươi thật quá xem thường người khác, ta đứng ở đây hơn nửa ngày mà không một ai hỏi tới một tiếng, đúng là không cho tại hạ chút mặt mũi nào cả!"
Đinh Hạo cười dài một tiếng rồi bước nhanh về phía mấy người đang giao chiến.
Nghe thấy lời Đinh Hạo, mọi người vẫn không để ý, tu vi cỡ Dung Hợp kỳ thì có thể làm được gì chứ. Chỉ có nữ đệ tử Ma Môn hừ lạnh một tiếng. Đinh Hạo nghe thấy, cười dài một tiếng nói:
- "Sư tỷ đừng vội, tiểu đệ đến để đền đáp ân tình vừa rồi sư tỷ đã giải nghĩa cho!"
Nói rồi hắn đi thẳng đến chỗ hai người đang giao đấu, một luồng kiếm mang màu đen mờ nhạt từ Nghịch Thiên Ma Kiếm phát ra, nhắm thẳng đến đệ tử Đạo Môn họ Tương!
Người này vừa thấy kiếm mang, mặt lộ vẻ khinh bỉ, cười trào lộng nói:
- "Nếu ngươi đã thật sự muốn chết thì cũng không trách được ta. Sư phụ ta nói một điểm cũng không sai, não ngươi đúng là có vấn đề rồi, khó trách chỉ với tu vi Dung Hợp kỳ lại dám đơn độc đi vào Di Thiên chiểu trạch!"
Người này vừa nói vừa giao đấu với nữ nhân Ma Môn mà vẫn không hề rơi xuống hạ phong. Hắn thấy kiếm mang nhàn nhạt của Đinh Hạo đánh tới gần, giọng tàn nhẫn nói:
- "Ha ha ha, ngươi có thể sống đến ngày hôm nay đã là kỳ tích rồi, đạo gia hôm nay sẽ tiễn ngươi lên đường!"
Một luồng lệ khí màu xám tro theo cánh tay rung lên phát ra, gào thét nhằm thẳng vào kiếm mang của Đinh Hạo. Nữ nhân Ma Môn đang giao đấu vẻ mặt bất nhẫn, nhưng bản thân còn khó thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Nét cười quỷ dị xuất hiện ở khóe miệng Đinh Hạo, kiếm mang vốn nhàn nhạt đột nhiên ma khí tăng mạnh, xuyên qua lớp lệ khí màu xám tro của kẻ kia, không chút dừng lại, ma khí bài sơn đảo hải rít gào ập tới, trực tiếp bao trùm lấy người hắn!
Ma khí đi qua, thân thể người đó đã biến thành một đống thịt nát, máu thịt văng khắp nơi.
Mấy người còn lại quên cả giao chiến, hoảng sợ nhìn Đinh Hạo đang cầm kiếm trong tay, toàn thân ma khí ngập trời.
Không ai có thể ngờ kết quả cuối cùng lại như vậy. Người vốn đáng ra phải chết thì hiện tại ngược lại thản nhiên đứng đó. Người vốn diệu võ dương oai thì lại tan thân nát thịt.
Thấy tất cả mọi người đều ngừng giao chiến, kinh hãi nhìn mình, Đinh Hạo có chút sững sờ, nghi hoặc nói:
- "Mọi người sao lại dừng lại? Tiếp tục đi chứ!"
Nói rồi hắn cười cười với nữ đệ tử Ma Môn, cất tiếng:
- "Ha ha, tại hạ đã sớm nói sẽ giúp sư tỷ một tay, bây giờ sư tỷ và ta không ai nợ ai nữa nhé."
1
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
