Chương 144
Bát Sí Tử Mãng 1
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Tại đầm lầy rộng lớn dị vật hoành hành này, Bát Sí Tử Mãng như rồng về biển rộng. Nếu vừa rồi không phải Đinh Hạo thông qua tâm thần ra lệnh, chỉ cần Bát Sí Tử Mãng lấy được nội đan rồi chui vào đầm lầy bên dưới thì e rằng những người này đến cái bóng của nó cũng không tìm thấy.
Thấy những người trong sư môn đều đã rời đi, vài đệ tử Ma Đạo còn lại đều tham lam nhìn vào thân thể của hai con dị vật đã mất nội đan. Khi hai con dị thú vừa di động định trốn vào đầm lầy, đệ tử hai phe Ma Đạo gần như hành động cùng lúc. Họ như chuồn chuồn lướt nước bay thẳng về phía hai con vật, trong tay đã cầm sẵn các loại pháp khí.
Không còn nội đan duy trì, tu vi của Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện yếu đi thê thảm. Thấy tình hình biến hóa, cả hai không dám dây dưa nữa mà nhanh chóng trốn về phía đầm lầy. Những chiêu tấn công Liệt Viêm và Băng Tiễn như bão táp cũng không thấy xuất hiện.
Đúng là thừa nước đục thả câu!
Nhưng nếu hai con dị thú không mất nội đan, mấy người kia cũng chẳng dám gan to mật lớn công kích thẳng thừng như vậy. Lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, dù sao hai con dị thú cũng đã tu hành vạn năm. Tuy nội đan không còn nhưng toàn thân chúng vẫn là sự cám dỗ cực lớn đối với người tu chân. Nếu để chúng trốn xuống đầm lầy, Di Thiên Chiểu Trạch rộng vạn dặm, dù có bản lĩnh thông thiên cũng không thể tìm ra.
Vì thế đệ tử mỗi phe đều chăm chăm công kích một con vật, ngăn trở hai con vật này chạy thoát.
Lúc này, Đinh Hạo thong thả đi tới như đang tản bộ, chậm rãi hướng về phía mấy người. Mọi người thấy Đinh Hạo đi đến nhưng đều không để trong lòng, tu vi Dung Hợp Kỳ lúc này vốn không có tác dụng gì. Bọn họ không hề để ý, vẫn tập trung tinh thần tấn công Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện đang bỏ chạy.
Hai con vật thấy đường lui bị phong tỏa thì thú tính nổi lên, bất ngờ phun ra liệt viêm và băng tiễn, nhưng quang mang yếu ớt cho thấy chúng không còn được nội đan chống đỡ. Công kích của hai con vật không còn tạo thành uy hiếp. Kiếm khí của mấy người chỉ rung lên đã đánh tan liệt viêm và băng tiễn giữa không trung.
Hai tiếng gào thét vang lên, Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện đã bị đệ tử hai phe Đạo Ma chém chết tại chỗ. Đúng là trộm gà không được còn mất nắm thóc, hai con vật chẳng những không đoạt được kỳ hoa dị quả mà còn mất cả nội đan lẫn tính mạng. Quả là xui xẻo đến tột cùng!
Nhưng đúng lúc này, nơi đây lại xuất hiện biến cố. Một luồng tử khí tanh hôi từ tay gã đệ tử tên Hải Ba cuồn cuộn tuôn thẳng đến mấy người trong Đạo Môn.
- Ha ha ha, Vương Hải Ba! Sớm biết ngươi sẽ làm vậy mà. Tử Khí Ma Yên của Tâm Động trung kỳ thì làm gì được bọn ta? Chỉ tổ làm trò cười!
Một nam tử áo trắng của Đạo Môn cười châm chọc. Nói xong, hắn bất ngờ phất tay tụ thành một cơn lốc, trong chớp mắt đã thổi tan Ma Yên đang đến gần.
Đúng lúc này, một nam đệ tử khác của Ma Môn đột nhiên xuất hiện tại khu vực Ma Yên vừa tiêu tan. Người này hừ lạnh một tiếng, một luồng cương khí màu xanh lục theo quyền phát ra, khí thế kinh người.
Đệ tử Đạo Môn đang đắc ý bỗng biến sắc, thân thể vội xoay một vòng tránh khỏi một quyền cương mãnh này. Người vừa vung quyền mừng rỡ, thế quyền lập tức biến đổi, cương khí lại như chớp xuất ra.
Lúc này, thế xoay của đệ tử Đạo Môn kia đã hết, vẻ mặt hắn biến đổi, mắt thấy rõ ràng nhưng không cách nào tránh được. Đột nhiên một quang tráo từ trên không hạ xuống bao bọc hoàn toàn người này. Một tiếng "Ầm" vang lên. Quyền vừa đánh vào quang tráo liền tiêu tán, còn quang tráo lại không hề rung động.
Đệ tử Đạo Môn đang kinh hoảng chợt thấy quang tráo bao quanh, vẻ mặt lập tức bình tĩnh lại. Hắn quay người vòng tay với một nữ tử áo xanh cách đó khoảng năm trượng, cất tiếng:
- Đa tạ Huyền Thiên Lưu Ly tráo của Lưu sư tỷ đã cứu giúp, nếu không thật sự đã bị thương vĩnh viễn trong tay tiểu nhân bỉ ổi đó rồi.
1
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
