0 chữ
Chương 11
Chương 11
Anh biết mấy bà thím thế này không dễ chọc, lại thêm thân phận của anh không tiện gây chuyện, nên nguyên tắc trước giờ vẫn là: tránh được thì tránh, nhịn được thì nhịn.
Thế mà Khương Nguyệt Ảnh vừa tới đã gây họa như vậy.
Anh vừa định kéo cô lại, cô đã trừng mắt liếc anh một cái: “Loại người này là thích ỷ già hϊếp trẻ. Biết anh là đàn ông, ngại không dám nói, nên mới lấn tới bắt nạt. Đổi lại là người cứng rắn hơn, thử xem bà ta có dám không? Chắc chắn ngoan ngoãn mà xếp hàng.”
Cô quay sang bà thím, lạnh lùng buông một câu: “Còn bà, im ngay cho tôi!”
Khương Nguyệt Ảnh chống eo, nhẹ nhàng cười: “Tôi đang mang thai đấy. Bà dám đυ.ng tôi thử xem, tôi nằm xuống ăn vạ cho mà coi.”
Bà thím khựng lại.
Gần đây từng có vụ một bà bầu bị va nhẹ ngoài đường mà nằm lăn ra ăn vạ, bắt người ta bồi thường mười đồng.
Bà ta từng chính mắt thấy rồi!
Thế là bà ta vừa chửi thầm vừa chạy mất. những người khác cũng không dám lại gần cô nữa, ai nấy đều chủ động nhường chỗ.
Thế nhưng, trên trán Cố Hoài Sâm, nếp nhăn vẫn chưa giãn ra.
Cô gái này đúng là “lấy oán trả ân” còn chưa đủ, đến chuyện mang thai cũng đem ra đùa giỡn.
Quá phóng túng rồi.
Người phụ nữ kiểu này, vẫn là nên sớm đường ai nấy đi thì hơn.
Khương Nguyệt Ảnh nhoẻn miệng cười, đặt phiếu lên quầy: “Mười ký hạt dưa, mười ký kẹo trái cây. Đồng chí làm ơn gói giúp nhé.”
Nhân viên vừa đóng gói, vừa liếc trộm bụng cô mấy lần. Đến khi gói xong, còn vội vàng đưa tay nhận lấy đồ thay cô.
Vừa nhìn rõ người đến, Khương Nguyệt Ảnh khẽ liếc sang phía Cố Hoài Sâm, ánh mắt hai người chạm nhau thoáng chốc, mỗi người mang một tâm trạng riêng. Chỉ có La Quyên là hằm hằm trừng mắt nhìn Cố Hoài Sâm, rồi không nói không rằng nhét thẳng hai mươi ký đồ vào tay anh.
“Ngơ ngẩn cái gì thế? To xác thế này rồi mà chẳng có lấy tí tinh ý! Nặng như vậy, muốn hành chết Nguyệt Ảnh à?”
Cố Hoài Sâm vội vàng ôm đống đồ mang đi cất vào xe. La Quyên vẫn chưa buông tha, lại gọi giật anh quay lại: “Còn tấm vải đỏ với phong bao đâu? Việc gì cũng chưa chuẩn bị, lớn tướng rồi mà làm ăn thế hả?”
Bà quay sang dặn Khương Nguyệt Ảnh: “Nguyệt Ảnh, con lên xe ngồi nghỉ đi, ở đây có mẹ trông. Không ai dám chen ngang đâu.”
Khương Nguyệt Ảnh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bà đẩy về lại xe, tay còn bị nhét thêm cho một bình nước nóng.
Theo lý mà nói, La Quyên lẽ ra phải không ưa cô mới đúng. Con trai bà ưu tú như vậy, vậy mà bị ép lấy một cô gái quê, đặt vào ai thì người ấy cũng chẳng vui vẻ gì.
Nhưng không hiểu sao, cô lại có cảm giác… La Quyên đối xử với mình không tệ chút nào.
Lúc mua đồ, La Quyên liếc nhanh về phía xe, rồi kéo Cố Hoài Sâm sang một bên, giơ tay cấu anh một cái thật đau.
“Mẹ làm gì đấy?” Cố Hoài Sâm cau mày.
“Còn hỏi? Hôm qua cha con nói với mẹ rồi. Hai tháng trước ở quê là con bé cứu con đúng không? Mấy ngày nằm trong hang đất ấy… có phải khi đó…”
“Mẹ nói gì linh tinh thế!” Anh bắt đầu thấy bực.
Lúc đầu anh chỉ đơn giản đồng ý hợp tác với Khương Nguyệt Ảnh, chẳng ngờ lại kéo theo bao nhiêu chuyện hiểu lầm thế này.
La Quyên lại quay đầu liếc nhìn xe lần nữa, hạ giọng nói: “Ngại cái gì mà ngại? Con bé giờ còn chưa có bụng, tám chín phần là hai tháng. Con cũng giỏi thật đấy, sao không chịu nói sớm? Nếu sớm nói ra thì còn đến lượt nhà họ La xen vào chắc?”
Càng nghĩ càng thấy tức, La Quyên không khỏi nhớ lại hồi mình đi lấy chồng, nhà mẹ đẻ mừng rỡ nhận bao nhiêu lễ vật. Đến khi nhà họ Cố gặp biến, cả đám như bốc hơi khỏi thế gian.
Thế mà Khương Nguyệt Ảnh vừa tới đã gây họa như vậy.
Anh vừa định kéo cô lại, cô đã trừng mắt liếc anh một cái: “Loại người này là thích ỷ già hϊếp trẻ. Biết anh là đàn ông, ngại không dám nói, nên mới lấn tới bắt nạt. Đổi lại là người cứng rắn hơn, thử xem bà ta có dám không? Chắc chắn ngoan ngoãn mà xếp hàng.”
Cô quay sang bà thím, lạnh lùng buông một câu: “Còn bà, im ngay cho tôi!”
Khương Nguyệt Ảnh chống eo, nhẹ nhàng cười: “Tôi đang mang thai đấy. Bà dám đυ.ng tôi thử xem, tôi nằm xuống ăn vạ cho mà coi.”
Bà thím khựng lại.
Gần đây từng có vụ một bà bầu bị va nhẹ ngoài đường mà nằm lăn ra ăn vạ, bắt người ta bồi thường mười đồng.
Thế là bà ta vừa chửi thầm vừa chạy mất. những người khác cũng không dám lại gần cô nữa, ai nấy đều chủ động nhường chỗ.
Thế nhưng, trên trán Cố Hoài Sâm, nếp nhăn vẫn chưa giãn ra.
Cô gái này đúng là “lấy oán trả ân” còn chưa đủ, đến chuyện mang thai cũng đem ra đùa giỡn.
Quá phóng túng rồi.
Người phụ nữ kiểu này, vẫn là nên sớm đường ai nấy đi thì hơn.
Khương Nguyệt Ảnh nhoẻn miệng cười, đặt phiếu lên quầy: “Mười ký hạt dưa, mười ký kẹo trái cây. Đồng chí làm ơn gói giúp nhé.”
Nhân viên vừa đóng gói, vừa liếc trộm bụng cô mấy lần. Đến khi gói xong, còn vội vàng đưa tay nhận lấy đồ thay cô.
Vừa nhìn rõ người đến, Khương Nguyệt Ảnh khẽ liếc sang phía Cố Hoài Sâm, ánh mắt hai người chạm nhau thoáng chốc, mỗi người mang một tâm trạng riêng. Chỉ có La Quyên là hằm hằm trừng mắt nhìn Cố Hoài Sâm, rồi không nói không rằng nhét thẳng hai mươi ký đồ vào tay anh.
Cố Hoài Sâm vội vàng ôm đống đồ mang đi cất vào xe. La Quyên vẫn chưa buông tha, lại gọi giật anh quay lại: “Còn tấm vải đỏ với phong bao đâu? Việc gì cũng chưa chuẩn bị, lớn tướng rồi mà làm ăn thế hả?”
Bà quay sang dặn Khương Nguyệt Ảnh: “Nguyệt Ảnh, con lên xe ngồi nghỉ đi, ở đây có mẹ trông. Không ai dám chen ngang đâu.”
Khương Nguyệt Ảnh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bà đẩy về lại xe, tay còn bị nhét thêm cho một bình nước nóng.
Theo lý mà nói, La Quyên lẽ ra phải không ưa cô mới đúng. Con trai bà ưu tú như vậy, vậy mà bị ép lấy một cô gái quê, đặt vào ai thì người ấy cũng chẳng vui vẻ gì.
Nhưng không hiểu sao, cô lại có cảm giác… La Quyên đối xử với mình không tệ chút nào.
“Mẹ làm gì đấy?” Cố Hoài Sâm cau mày.
“Còn hỏi? Hôm qua cha con nói với mẹ rồi. Hai tháng trước ở quê là con bé cứu con đúng không? Mấy ngày nằm trong hang đất ấy… có phải khi đó…”
“Mẹ nói gì linh tinh thế!” Anh bắt đầu thấy bực.
Lúc đầu anh chỉ đơn giản đồng ý hợp tác với Khương Nguyệt Ảnh, chẳng ngờ lại kéo theo bao nhiêu chuyện hiểu lầm thế này.
La Quyên lại quay đầu liếc nhìn xe lần nữa, hạ giọng nói: “Ngại cái gì mà ngại? Con bé giờ còn chưa có bụng, tám chín phần là hai tháng. Con cũng giỏi thật đấy, sao không chịu nói sớm? Nếu sớm nói ra thì còn đến lượt nhà họ La xen vào chắc?”
Càng nghĩ càng thấy tức, La Quyên không khỏi nhớ lại hồi mình đi lấy chồng, nhà mẹ đẻ mừng rỡ nhận bao nhiêu lễ vật. Đến khi nhà họ Cố gặp biến, cả đám như bốc hơi khỏi thế gian.
5
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
