0 chữ
Chương 10
Chương 10
Cô còn đang ngẩn người thì Cố Hoài Sâm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hai người bất chợt chạm nhau.
Cô giật mình quay đi, còn anh cũng chợt nhận ra mình đã nhìn cô quá lâu.
Dù gì cũng là hôn nhân theo thỏa thuận, anh không nên thất lễ như thế.
"Xin lỗi, tôi thấy em chưa cài dây, sợ em không biết, nên mới..."
"Không sao, cảm ơn anh."
Không ai nói gì thêm, bầu không khí trong xe bỗng trở nên lúng túng.
Thế nhưng từng cử chỉ nhỏ giữa họ đã sớm rơi vào mắt người ngoài, khiến cả khu nhà xôn xao bàn tán.
"Đây chẳng phải cô con dâu mà nhà họ La ép gả qua sao? Mà nhìn hai người tình cảm ra phết đấy chứ!"
"Con bé xinh xắn thế kia, đàn ông ai chẳng thích. Có khi Hoài Sâm bắt đầu động lòng rồi cũng nên!"
"Nghe nói hôm nay họ ra ngoài mua đồ chuẩn bị kết hôn đàng hoàng. Hôm qua cưới vội quá, giờ phải tổ chức lại cho cô dâu mới!"
"Ban đầu là bị ép thật, nhưng tôi thấy... hình như cậu Hoài Sâm này có chút thật lòng rồi đấy!"
“Chứ còn gì nữa, không để tâm thì làm sao tổ chức nổi đám cưới? Một cái đám cưới tốn bao nhiêu tiền chứ! Nhà gái còn nói thẳng, con gái gả đi như bát nước hắt ra, họ không bỏ ra một xu nào đâu!”
Trước cổng khu tập thể, một người phụ nữ ăn mặc thời thượng tái mặt, mấy món đồ trong tay rơi lả tả xuống đất.
Cô ta nhìn trân trân, Cố Hoài Sâm, anh ấy kết hôn rồi sao?
Không thể nào. Chính miệng anh nói chưa để ý ai cả, sao tự nhiên lại kết hôn?
Tần Song Song cắn môi, đôi mắt hoe đỏ, rồi quay đầu lao ra khỏi cổng. Cô ta phải đi xem thử, xem con hồ ly tinh nào quyến rũ được Cố Hoài Sâm!
Cố Hoài Sâm lái xe đến cửa hàng quốc doanh, đưa cho cô một xấp phiếu và một ít tiền mặt.
Khương Nguyệt Ảnh sững người: “Tiền ở đâu ra vậy?”
Tối qua anh đã đưa cô hơn ba trăm đồng, theo lý thì bây giờ trong người không còn lại bao nhiêu. Hôm nay đi mua đồ, lẽ ra phải là cô trả mới đúng.
Cô ngồi trong xe, giọng vừa dè dặt vừa ngập ngừng: “Anh không phải... đi vay tiền đấy chứ? Đám cưới không tổ chức cũng chẳng sao, nhưng vay nợ thì không ổn đâu. Nợ tiền là nợ ân tình, lỡ không trả được thì phiền lắm.”
Nghe cô nói một tràng, khóe môi Cố Hoài Sâm khẽ cong lên.
Cô hình như còn lương thiện hơn anh tưởng.
“Là cha mẹ tôi đưa.” Anh nói gọn gàng: “Mua gì thì em quyết.”
Khương Nguyệt Ảnh vốn không định tiêu tiền của nhà họ Cố, nhưng nghĩ tới đứa bé trong bụng rất có thể là con của anh, nên tiêu một chút cũng không phải không thể chấp nhận.
“Được, vậy tôi mua ít kẹo với hạt dưa trước.”
Đúng lúc cô đang cầm hai loại phiếu này trong tay, liền mua mười ký hạt dưa với mười ký kẹo trái cây.
Cô đứng bên cạnh chờ, thấy Cố Hoài Sâm cầm phiếu và tiền xếp hàng. Chốc chốc lại có người chen ngang, chưa kịp đến lượt thì lại có người khác nhảy vào trước.
Ngay khi gần đến lượt, lại có một bà thím muốn chen lên.
Khương Nguyệt Ảnh bước nhanh đến, giật lấy xấp phiếu từ tay anh, hông xoay nhẹ đẩy bà ta lệch ra rồi lớn tiếng mỉa mai: “Chen cái gì mà chen? Không thấy người ta đang xếp hàng à? Ai không biết lại tưởng nhà bà có người hấp hối chờ đồ, không đợi được một hơi thở nữa đấy!”
“Cô... cô gái trẻ mà ăn nói cay nghiệt quá vậy?”
Bà thím bị đẩy loạng choạng ngã xuống, miệng vẫn không chịu thua: “Chồng cô còn chưa nói gì, cô xía vô làm gì? Không biết tôn trọng người già trẻ nhỏ hả? Mọi người mau tới mà xem, con nhỏ này nguyền rủa cả nhà tôi chết đấy!”
Cố Hoài Sâm cau chặt mày.
Cô giật mình quay đi, còn anh cũng chợt nhận ra mình đã nhìn cô quá lâu.
Dù gì cũng là hôn nhân theo thỏa thuận, anh không nên thất lễ như thế.
"Xin lỗi, tôi thấy em chưa cài dây, sợ em không biết, nên mới..."
"Không sao, cảm ơn anh."
Không ai nói gì thêm, bầu không khí trong xe bỗng trở nên lúng túng.
Thế nhưng từng cử chỉ nhỏ giữa họ đã sớm rơi vào mắt người ngoài, khiến cả khu nhà xôn xao bàn tán.
"Đây chẳng phải cô con dâu mà nhà họ La ép gả qua sao? Mà nhìn hai người tình cảm ra phết đấy chứ!"
"Con bé xinh xắn thế kia, đàn ông ai chẳng thích. Có khi Hoài Sâm bắt đầu động lòng rồi cũng nên!"
"Nghe nói hôm nay họ ra ngoài mua đồ chuẩn bị kết hôn đàng hoàng. Hôm qua cưới vội quá, giờ phải tổ chức lại cho cô dâu mới!"
“Chứ còn gì nữa, không để tâm thì làm sao tổ chức nổi đám cưới? Một cái đám cưới tốn bao nhiêu tiền chứ! Nhà gái còn nói thẳng, con gái gả đi như bát nước hắt ra, họ không bỏ ra một xu nào đâu!”
Trước cổng khu tập thể, một người phụ nữ ăn mặc thời thượng tái mặt, mấy món đồ trong tay rơi lả tả xuống đất.
Cô ta nhìn trân trân, Cố Hoài Sâm, anh ấy kết hôn rồi sao?
Không thể nào. Chính miệng anh nói chưa để ý ai cả, sao tự nhiên lại kết hôn?
Tần Song Song cắn môi, đôi mắt hoe đỏ, rồi quay đầu lao ra khỏi cổng. Cô ta phải đi xem thử, xem con hồ ly tinh nào quyến rũ được Cố Hoài Sâm!
Cố Hoài Sâm lái xe đến cửa hàng quốc doanh, đưa cho cô một xấp phiếu và một ít tiền mặt.
Tối qua anh đã đưa cô hơn ba trăm đồng, theo lý thì bây giờ trong người không còn lại bao nhiêu. Hôm nay đi mua đồ, lẽ ra phải là cô trả mới đúng.
Cô ngồi trong xe, giọng vừa dè dặt vừa ngập ngừng: “Anh không phải... đi vay tiền đấy chứ? Đám cưới không tổ chức cũng chẳng sao, nhưng vay nợ thì không ổn đâu. Nợ tiền là nợ ân tình, lỡ không trả được thì phiền lắm.”
Nghe cô nói một tràng, khóe môi Cố Hoài Sâm khẽ cong lên.
Cô hình như còn lương thiện hơn anh tưởng.
“Là cha mẹ tôi đưa.” Anh nói gọn gàng: “Mua gì thì em quyết.”
Khương Nguyệt Ảnh vốn không định tiêu tiền của nhà họ Cố, nhưng nghĩ tới đứa bé trong bụng rất có thể là con của anh, nên tiêu một chút cũng không phải không thể chấp nhận.
“Được, vậy tôi mua ít kẹo với hạt dưa trước.”
Cô đứng bên cạnh chờ, thấy Cố Hoài Sâm cầm phiếu và tiền xếp hàng. Chốc chốc lại có người chen ngang, chưa kịp đến lượt thì lại có người khác nhảy vào trước.
Ngay khi gần đến lượt, lại có một bà thím muốn chen lên.
Khương Nguyệt Ảnh bước nhanh đến, giật lấy xấp phiếu từ tay anh, hông xoay nhẹ đẩy bà ta lệch ra rồi lớn tiếng mỉa mai: “Chen cái gì mà chen? Không thấy người ta đang xếp hàng à? Ai không biết lại tưởng nhà bà có người hấp hối chờ đồ, không đợi được một hơi thở nữa đấy!”
“Cô... cô gái trẻ mà ăn nói cay nghiệt quá vậy?”
Bà thím bị đẩy loạng choạng ngã xuống, miệng vẫn không chịu thua: “Chồng cô còn chưa nói gì, cô xía vô làm gì? Không biết tôn trọng người già trẻ nhỏ hả? Mọi người mau tới mà xem, con nhỏ này nguyền rủa cả nhà tôi chết đấy!”
Cố Hoài Sâm cau chặt mày.
5
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
