Chương 7
Đệ Nhất Cầm Cơ 1
Trong khi mọi người đang lo lắng chuẩn bị cho vòng thi đầu tiên, ai cũng muốn mình sẽ thắng nên chuẩn bị rất kỹ lưỡng, từ trang điểm đến âm nhạc, chọn những cây đàn tốt nhất. Những kiểu trang điểm cầu kỳ bắt mắt, tóm lại là đại náo cả một vùng.
Bên phía Âm Âm thì yên tĩnh, cô nàng thưởng thức những đồ ăn bày sẵn trên bàn, dửng dưng như không có chuyện gì sảy ra. Lúc này Thế Long cũng mang đồ đến, khệ nệ y như là người giúp việc, nhìn đến là đáng thương. Lúc cậu mang đồ đến cô chỉ biết bật cười lắc đầu, nhìn quá là thảm hại, như này ai nghĩ cậu là tam thiếu gia của Nam Cung gia.
- Thế Long, nhìn cậu y như ... ahaha.
Cô chưa nói hết câu đã ôm bụng cười. Thế Long vứt cả cái va ly lẫn túi quần áo xuống ghế, mặt nổi ba vạch đen.
- Nhờ công của chị đó. Từ sau tốt nhất đừng nhờ tôi làm những việc này nữa nhé.
- Thế Long à, cậu như vậy là nhỏ mọn đó.
Nói xong cô cũng chỉ chú ý đến cái va ly màu tím đậm. Mở ra thì oa... là một bộ trang điểm, trang sức được làm bằng bạc.
- Đình Khang, vòng thì này là tự do đánh sao?
Cô vừa chọn đồ trang điểm vừa hỏi cũng không ngước mắt lên.
- Ừ. Em định đánh cái gì?
- Bí mật sẽ được bật mí sau.
Cô nghĩ ngợi một lúc rồi cầm quần áo và đồ trang điểm vào phòng tắm. Trước khi đi cô còn ngoảnh lại
- Đàn thì mang đến đó trước. Hai người cũng chuẩn bị đi, đừng để người khác nói là Tộc trưởng còn tới trễ. Tôi sẽ đi sau. Hai người Đình Khang và Thế Long cũng không lo lắng, chẳng qua là sợ một vài phát sinh sẽ sảy ra nên muốn ở lại cùng cô. nhưng nếu cô đã nói vậy thì chắc chắn có chuẩn bị trước, hai người cũng không phải lo lắng nữa, Cùng nhau rời khỏi đây đi tới vườn hoa Bách Ngạn, nơi sẽ diễn ra ba vòng thi.
Cùng lúc này phía bên lão già Hàn Thành thì hớn hở sảng khoái.
- Haha. Lần này thì ả Âm Âm kia chắc chắn thua, nếu như đọ súng đọ võ không ai bằng cô ta nhưng về cầm kỳ thi họa cô ta sẽ là đối thủ của con gái ta sao? Bạch Hoa con hãy cố gắng để lại ấn tượng với Nam Cung Khang, ta biết con sẽ không thua.
Bạch Hoa cũng đắc ý gật đầu. Lúc này bọn họ chưa biết sợ nhưng đằng sau họ Băng Hùng nhếch môi cười giễu cợt, cậu đã biết ai thắng trong trận này rồi nên cũng nhàn nhã mà ngồi chơi điện thoại.
Tiếng thông báo vang lên:
- Tất cả mọi người tập trung ở Vườn Hoa Bách Ngạn
Tất cả các tiểu thư danh gia vọng tộc đều có mặt đầy đủ, đã tập hợp được 10 phút rồi mà chưa thấy Nam Cung Khang và Âm Âm đầu,mọi người còn đang nghi ngờ không biết có phải là có chuyện gì sảy ra không thì Nam Cung Khang và Nam Cung Long đi tới, không thấy Âm Âm thì Hàn Thành lão nghĩ là "ả không giám tham gia, tưởng mạnh mồm nói sẽ chấp hết nhưng mà không, cô ta đâu có tới".
Nam Cung Khang bước lên nói:
- Âm Âm có một chút việc của gia tộc nên sẽ tới trễ , cô ấy sẽ thi cuối nên chúng ta bắt đầu thôi.
- Nam Cung Khang cậu đây là thiên vị cho cô ta, dù có chuyện gì cũng phải tới chứ. Hủy tư cách thi của cô ta...
Hàn lão lên tiếng phản bác nhưng còn chưa nói xong thì đã bị Nam Cung Khang chặn họng.
- Hàn trưởng lão, cô ấy đã xin phép tộc trưởng là tôi rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ, vả lại cô ấy là tộc trưởng của Lâm gia nên nhiều việc cũng là chuyện đương nhiên.
- Dù cậu là tộc trưởng nhưng quy định đã có, lệnh cũng đã nói ra chẳng nhẽ...
- Hàn trưởng lão cũng biết tôi là tộc trưởng sao? Ở đây tôi là lệnh.
Tiếng nói dõng dạc hùng hồn của Nam Cung Khang khiến cho mọi người im bặt ngay cả Hàn Thành cũng không giám ho he.
- Bắt đầu đi.
Mặc dù là câu nói thôi nhưng mà là giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương.
Cứ 10 người cùng chung một bài sẽ thi cùng nhau. tuy nói là sẽ dễ dàng bị nhầm lẫn nhưng ngồi trên vị trí ban giám khảo đều là những lão nhạc sư có đôi tai cảm thụ đàn cực giỏi.
Cứ như vậy cuộc thi bắt đầu. Rất ít người có thể vượt qua vòng này, từ 2 giờ chiều cho tới 5 giờ đã 70 người rồi nhưng mới chỉ có 5 người vượt qua đó là Bạch Hoa con gái của Lão già Hàn Thành, Cô ta đánh khúc Mai Hoa Tuyết nghe rất bắt tai, tuy giai điệu nhanh phóng khoáng cô ta lại có thể đánh một cách ung dung chậm chãi nghe như một điệu du dương. Còn có một vị tiểu thư ăn mặc giản dị nhưng không thể giấu được khí chất quyền quý thanh cao. Cô dùng Thiên Nhai Hận để lấy đi nước mắt của mọi người, sự giằn vặt, đau đớn của bài hát hòa lẫn với tiếng cầm âm vang.
Lúc này tất cả 121 tiểu thư đã thi xong chỉ còn lại Âm âm là chưa thấy có mặt, lão già Hàn Thành nhân cơ hội này khiến cô không thể thi nữa
- Nam Cung Khang tộc trưởng, giờ các tiểu thư cũng đã thi xong nhưng cô ta thì chưa xuất hiện chẳng lẽ để mọi người ở đây...
- Con gái của Hàn trưởng lão đã thi xong lại còn vào vòng tiếp theo nữa lên muốn loại trừ tôi sớm hay sao mà vội vàng thế.
Từ cổng hoa viên là một cô gái vận xiêm y đen tuyền khuôn mặt trắng ngần, trang điểm nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi sự ma mị kiểu diễm của cô, ở giữa trán còn vẽ yên hoa tuyết khiến cho mọi người nghĩ là một thần tiên tỷ tỷ từ trong tranh bước ra, nhưng lời nói lại lạnh lùng khác với vẻ đẹp kiều diễm kinh thiên của nàng, còn khiến cho Nam Cung Khang, một người không quan tâm nữ sắc phải ngẩn người. Phải nàng chính là Âm Âm.
60
0
6 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
