0 chữ
Chương 31
Chương 31: Trường tinh thần đặc nhão
Tiểu Tuấn cảm thấy có một trưởng nhóm như vậy thì chẳng oai phong chút nào.
"Vậy... người phụ nữ đứng bên đường kia làm gì vậy? Cô ấy đang vẫy tay với những người đàn ông đi ngang qua."
Tiểu Tuấn vừa nghe xong, mặt liền đỏ bừng.
Lão Quỷ ấp úng.
"Sao vậy?" Hạ Huỳnh khó hiểu liếc mắt.
"Khụ, là mời chào khách."
"Mời chào khách gì cơ?"
Lão Quỷ nói rất khéo léo: "Chợ này có cả những hoạt động mại da^ʍ và cờ bạc."
Hạ Huỳnh chợt hiểu ra.
"Tôi chưa bao giờ ghé thăm, thật đó!" Tiểu Tuấn mắt sáng rực nhìn Hạ Huỳnh.
Cô giơ ngón cái về phía Tiểu Tuấn.
"Người trong thị trấn có chút kỳ lạ."
Qua tai nghe liên lạc Lôi gọi cho Phong Quy Dã: "Đại ca, những người trên đường không thèm nhìn các anh lấy một cái. Các anh phải cẩn thận!"
Phong Quy Dã bên kia không có trả lời. Đây là điều hiếm thấy.
Cảm giác bất an của Lôi càng lúc càng mạnh.
"Khổng Tước không trả lời tôi." Lão Quỷ lo lắng một lần nữa cầm lại ống nhòm.
Tiếng rao hàng tạo thành một bản giao hưởng ồn ào, từng phút từng giây kí©h thí©ɧ thính giác nhạy cảm của các línhgác.
Người bán hàng bên trái rao bán CD bị rách bìa. Bà cô bên phải khoe khoang linh kiện điện tử mà bà nhặt được còn nguyên vẹn nhất. Người đàn ông đeo ba lô ở đối diện đổ ra rất nhiều đồ hộp. Có nước ngọt hết hạn, thịt hộp, trái cây đóng hộp. Tiếng "loảng xoảng" như tiếng trống dập mạnh, khiến các lính gác vô cùng bực bội.
Thậm chí hơn nữa, họ còn có thể phân biệt được những cuộc trò chuyện nhỏ tiếng hơn trong số những âm thanh ồn ào.
Ví dụ như chàng trai tựa cột đèn đang chào mời nữ lính đánh thuê về dịch vụ thân mật của mình.
Ví dụ như người lùn quản lý bãi đậu xe, hiểm độc nâng giá với những vị khách lạ mặt.
Hay như trong một ngôi nhà nào đó tràn ngập tiếng "tạch tạch tạch" và "phập" của tiếng xúc xắc.
Rất phiền.
Thị trấn giống như một công trường sản xuất tiếng ồn.
Không có tiếng ồn trắng bảo vệ, lính gác là những kẻ điên dễ nhạy cảm, dễ cuồng loạn.
Phong Quy Dã mặt lạnh lùng quét mắt qua các quầy hàng hai bên đường, chợt dừng lại trước một quầy hàng: "Ông chủ, than đá của ông lấy từ đâu về?"
Khổng Tước và người gác đầu đinh sắc mặt hơi đổi, cố gắng hết sức kìm nén cảm xúc bực bội.
Trong chớp mắt, ba người cảm thấy trường khí xung quanh có một chút thay đổi, giống như một giọt nước trong làm loãng một chút bột nhão sền sệt.
Trường tinh thần dạng bột nhão, họ đã cảm nhận được hôm qua. Khác biệt là, trường tinh thần hiện tại do họ chủ động kích hoạt.
"Đại ca, không ổn rồi." Khổng Tước hạ thấp giọng, ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén.
"Giữ cảnh giác."
Ông chủ gầy gò đen đúa đối diện từ từ ngẩng đầu.
"Vậy... người phụ nữ đứng bên đường kia làm gì vậy? Cô ấy đang vẫy tay với những người đàn ông đi ngang qua."
Tiểu Tuấn vừa nghe xong, mặt liền đỏ bừng.
Lão Quỷ ấp úng.
"Sao vậy?" Hạ Huỳnh khó hiểu liếc mắt.
"Khụ, là mời chào khách."
"Mời chào khách gì cơ?"
Lão Quỷ nói rất khéo léo: "Chợ này có cả những hoạt động mại da^ʍ và cờ bạc."
Hạ Huỳnh chợt hiểu ra.
"Tôi chưa bao giờ ghé thăm, thật đó!" Tiểu Tuấn mắt sáng rực nhìn Hạ Huỳnh.
Cô giơ ngón cái về phía Tiểu Tuấn.
"Người trong thị trấn có chút kỳ lạ."
Qua tai nghe liên lạc Lôi gọi cho Phong Quy Dã: "Đại ca, những người trên đường không thèm nhìn các anh lấy một cái. Các anh phải cẩn thận!"
Phong Quy Dã bên kia không có trả lời. Đây là điều hiếm thấy.
"Khổng Tước không trả lời tôi." Lão Quỷ lo lắng một lần nữa cầm lại ống nhòm.
Tiếng rao hàng tạo thành một bản giao hưởng ồn ào, từng phút từng giây kí©h thí©ɧ thính giác nhạy cảm của các línhgác.
Người bán hàng bên trái rao bán CD bị rách bìa. Bà cô bên phải khoe khoang linh kiện điện tử mà bà nhặt được còn nguyên vẹn nhất. Người đàn ông đeo ba lô ở đối diện đổ ra rất nhiều đồ hộp. Có nước ngọt hết hạn, thịt hộp, trái cây đóng hộp. Tiếng "loảng xoảng" như tiếng trống dập mạnh, khiến các lính gác vô cùng bực bội.
Thậm chí hơn nữa, họ còn có thể phân biệt được những cuộc trò chuyện nhỏ tiếng hơn trong số những âm thanh ồn ào.
Ví dụ như chàng trai tựa cột đèn đang chào mời nữ lính đánh thuê về dịch vụ thân mật của mình.
Hay như trong một ngôi nhà nào đó tràn ngập tiếng "tạch tạch tạch" và "phập" của tiếng xúc xắc.
Rất phiền.
Thị trấn giống như một công trường sản xuất tiếng ồn.
Không có tiếng ồn trắng bảo vệ, lính gác là những kẻ điên dễ nhạy cảm, dễ cuồng loạn.
Phong Quy Dã mặt lạnh lùng quét mắt qua các quầy hàng hai bên đường, chợt dừng lại trước một quầy hàng: "Ông chủ, than đá của ông lấy từ đâu về?"
Khổng Tước và người gác đầu đinh sắc mặt hơi đổi, cố gắng hết sức kìm nén cảm xúc bực bội.
Trong chớp mắt, ba người cảm thấy trường khí xung quanh có một chút thay đổi, giống như một giọt nước trong làm loãng một chút bột nhão sền sệt.
Trường tinh thần dạng bột nhão, họ đã cảm nhận được hôm qua. Khác biệt là, trường tinh thần hiện tại do họ chủ động kích hoạt.
"Giữ cảnh giác."
Ông chủ gầy gò đen đúa đối diện từ từ ngẩng đầu.
5
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
