0 chữ
Chương 23
Chương 23: Đơn của thiếu uý Hạ
Trong phòng bệnh tràn ngập không khí yên bình. Tâm trạng bực bội và khó chịu của Ôn Tri Lâm đã lắng xuống. Anh ta nhìn chằm chằm vào Hạ Huỳnh đang bất động không hề nhúc nhích.
Phong Quy Dã đứng dựa tường, khoanh tay trước ngực. Khuôn mặt điển trai không biểu cảm gì, hai tay nắm chặt cánh tay. Cánh tay anh ta lờ mờ ửng đỏ. Hàm dưới của anh ta căng cứng.
Lúc này, hơi thở ấm áp xen lẫn vị ngọt khó nhận ra, nồng nặc đến đỉnh điểm. Nó bao trùm toàn bộ phòng bệnh độc lập như một mái ấm gia đình, chạm đến trái tim mềm yếu của Ôn Tri Lâm. Nó cởi bỏ lớp phòng thủ bên ngoài trái tim anh ta, khiến anh ta muốn bộc lộ những cảm xúc cùng tình cảm chân thành nhất.
Trong tích tắc, ý chí của anh ta đánh thức lý trí. Một lần nữa xây dựng lại bức tường kiên cố trong lòng, cắt đứt sự thôi thúc muốn dựa dẫm vào Hạ Huỳnh.
Anh ta lặng lẽ liếc nhìn Phong Quy Dã, muốn chắc chắn rằng mình không bị đối phương nhìn thấy vẻ lúng túng.
Phong Quy Dã ngửa đầu dựa vào tường, nhắm mắt lại. Yết hầu hiện rõ dưới ánh đèn.
Ôn Tri Lâm không hiểu vì sao người này lại nhắm mắt. Nhưng may mắn là anh ta đã không nhìn thấy cảnh mình suýt nữa mất kiểm soát.
Người dẫn đường có tinh thần lực vượt cấp A, ngay cả anh ta cũng phải kiêng dè. Chẳng bao lâu, hơi thở nồng dậm bắt đầu tiêu tán, Ôn Tri Lâm như con cá mắc cạn trở về hồ thở phào một hơi.
Phong Quy Dã mở mắt, đáy mắt lướt qua một tia tối tăm lạnh lẽo. Anh cau mày vài giây.
“Xong rồi.” Hạ Huỳnh vươn vai, giữa hàng mày hiện rõ vẻ mệt mỏi.
“Cô vất vả rồi.” Ôn Tri Lâm mỉm cười.
Cô cười tủm tỉm liếc sang: “Tinh thần thể của cô ấy đã được chữa lành, tôi còn nhìn thấy những mảnh ký ức chiến đấu của họ nữa.”
“Một cái lưới to thật, trùm lên người Hỏa Hồ.”
Ôn Tri Lâm lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Lại còn là một tín đồ hình người nữa.”
Hai lính gác cấp A hộ tống Hạ Huỳnh về ký túc xá nghỉ ngơi. Hành lang bệnh viện chỉ còn lại Ôn Tri Lâm và Phong Quy Dã.
“Tín đồ càng gần giống con người thì càng nguy hiểm.” Giọng điệu của Ôn Tri Lâm đầy tự tin: “Chúng tôi đã sắp xếp đội truy kích Thanh Phong và nhân viên điều tra theo dõi dấu vết của nó ngoài thành. Tôi hy vọng anh cùng thành viên của anh cũng tham gia đội truy bắt.”
Phong Quy Dã lạnh lùng đáp: “Quân hàm của anh cao nhất, chúng tôi chỉ có thể nghe theo anh.”
Ôn Tri Lâm dịu giọng, mỉm cười ôn hòa: “Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, các anh sẽ nhận được tiền trợ cấp nhiệm vụ. Tôi còn sẽ xin thành phố chính cấp trợ cấp cho đoàn Kiêu Lang.”
“Cảm ơn.” Biểu cảm của anh lại không hề bận tâm.
“Bây giờ anh có thể về khách sạn chuẩn bị hoặc nghỉ ngơi. Trước khi xuất phát hãy thông báo cho tôi một tiếng.”
Phong Quy Dã quay người bỏ đi.
Ôn Tri Lâm thu lại nụ cười, vội vàng quay trở về văn phòng xử lý các công việc lặt vặt tiện đường chờ đội thông tin từ đội ngũ truy bắt tín đồ.
Một giờ sau.
Ôn Tri Lâm mệt mỏi tạm dừng việc phê duyệt các báo cáo nhiệm vụ của lính gác. Một tay đặt lên trán nghỉ ngơi một lúc.
Một bản điện báo khẩn cấp phá tan phút giây yên tĩnh. Người gửi là chủ nhiệm Lê của khoa trấn an tinh thần, cấp bậc trung tá.
“Trung tá Ôn, tôi vừa nhận được đơn xin bằng văn bản từ thiếu uý Hạ. Đơn này cần anh hỗ trợ phê duyệt.”
“Cô ấy xin gì vậy?” Trong lòng anh ta đột nhiên cảm thấy bất an.
Trước cửa sổ phòng ngủ tông màu tím, Hạ Huỳnh nhìn về phía cổng thành. Mặt kính cửa sổ hiện lên hình ảnh phản chiếu nụ cười rạng rỡ của cô.
Phong Quy Dã đứng dựa tường, khoanh tay trước ngực. Khuôn mặt điển trai không biểu cảm gì, hai tay nắm chặt cánh tay. Cánh tay anh ta lờ mờ ửng đỏ. Hàm dưới của anh ta căng cứng.
Lúc này, hơi thở ấm áp xen lẫn vị ngọt khó nhận ra, nồng nặc đến đỉnh điểm. Nó bao trùm toàn bộ phòng bệnh độc lập như một mái ấm gia đình, chạm đến trái tim mềm yếu của Ôn Tri Lâm. Nó cởi bỏ lớp phòng thủ bên ngoài trái tim anh ta, khiến anh ta muốn bộc lộ những cảm xúc cùng tình cảm chân thành nhất.
Trong tích tắc, ý chí của anh ta đánh thức lý trí. Một lần nữa xây dựng lại bức tường kiên cố trong lòng, cắt đứt sự thôi thúc muốn dựa dẫm vào Hạ Huỳnh.
Phong Quy Dã ngửa đầu dựa vào tường, nhắm mắt lại. Yết hầu hiện rõ dưới ánh đèn.
Ôn Tri Lâm không hiểu vì sao người này lại nhắm mắt. Nhưng may mắn là anh ta đã không nhìn thấy cảnh mình suýt nữa mất kiểm soát.
Người dẫn đường có tinh thần lực vượt cấp A, ngay cả anh ta cũng phải kiêng dè. Chẳng bao lâu, hơi thở nồng dậm bắt đầu tiêu tán, Ôn Tri Lâm như con cá mắc cạn trở về hồ thở phào một hơi.
Phong Quy Dã mở mắt, đáy mắt lướt qua một tia tối tăm lạnh lẽo. Anh cau mày vài giây.
“Xong rồi.” Hạ Huỳnh vươn vai, giữa hàng mày hiện rõ vẻ mệt mỏi.
“Cô vất vả rồi.” Ôn Tri Lâm mỉm cười.
Cô cười tủm tỉm liếc sang: “Tinh thần thể của cô ấy đã được chữa lành, tôi còn nhìn thấy những mảnh ký ức chiến đấu của họ nữa.”
Ôn Tri Lâm lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Lại còn là một tín đồ hình người nữa.”
Hai lính gác cấp A hộ tống Hạ Huỳnh về ký túc xá nghỉ ngơi. Hành lang bệnh viện chỉ còn lại Ôn Tri Lâm và Phong Quy Dã.
“Tín đồ càng gần giống con người thì càng nguy hiểm.” Giọng điệu của Ôn Tri Lâm đầy tự tin: “Chúng tôi đã sắp xếp đội truy kích Thanh Phong và nhân viên điều tra theo dõi dấu vết của nó ngoài thành. Tôi hy vọng anh cùng thành viên của anh cũng tham gia đội truy bắt.”
Phong Quy Dã lạnh lùng đáp: “Quân hàm của anh cao nhất, chúng tôi chỉ có thể nghe theo anh.”
Ôn Tri Lâm dịu giọng, mỉm cười ôn hòa: “Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, các anh sẽ nhận được tiền trợ cấp nhiệm vụ. Tôi còn sẽ xin thành phố chính cấp trợ cấp cho đoàn Kiêu Lang.”
“Bây giờ anh có thể về khách sạn chuẩn bị hoặc nghỉ ngơi. Trước khi xuất phát hãy thông báo cho tôi một tiếng.”
Phong Quy Dã quay người bỏ đi.
Ôn Tri Lâm thu lại nụ cười, vội vàng quay trở về văn phòng xử lý các công việc lặt vặt tiện đường chờ đội thông tin từ đội ngũ truy bắt tín đồ.
Một giờ sau.
Ôn Tri Lâm mệt mỏi tạm dừng việc phê duyệt các báo cáo nhiệm vụ của lính gác. Một tay đặt lên trán nghỉ ngơi một lúc.
Một bản điện báo khẩn cấp phá tan phút giây yên tĩnh. Người gửi là chủ nhiệm Lê của khoa trấn an tinh thần, cấp bậc trung tá.
“Trung tá Ôn, tôi vừa nhận được đơn xin bằng văn bản từ thiếu uý Hạ. Đơn này cần anh hỗ trợ phê duyệt.”
“Cô ấy xin gì vậy?” Trong lòng anh ta đột nhiên cảm thấy bất an.
Trước cửa sổ phòng ngủ tông màu tím, Hạ Huỳnh nhìn về phía cổng thành. Mặt kính cửa sổ hiện lên hình ảnh phản chiếu nụ cười rạng rỡ của cô.
5
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
