0 chữ
Chương 22
Chương 22: Quà cảm tạ của hồ ly
Khi một người và một gấu trúc xông vào, khói đen phía trên từ từ tan biến.
[Ưm]
Gấu trúc đen trắng lớn phát ra tiếng bất mãn. Nó không thích nơi này. Nó vặn vẹo cơ thể lông xù béo mập của mình, cố gắng tránh xa những mảnh vũ khí trên mặt đất.
[Oa]
“Làm xong việc thì lập tức ra ngoài.” Cô cũng không thích cảnh giới tinh thần như thế này, tuy nhiên cảnh giới tinh thần của nhiều lính gác đều tương tự chiến trường. Có lẽ vì họ là vũ khí chiến đấu, là hy vọng cuối cùng của nhân loại nên không thể không tồn tại trên lưỡi dao, lảng vảng bên bờ sinh tử.
[Oa]
Nó chắp hai tay lại đặt bên má, cố gắng mang ý đồ tạo vẻ dễ thương để thu hút sự chú ý của cô.
Đáng tiếc, người bạn đồng hành của nó đã quyết tâm tìm ra những mảnh ký ức chiến đấu.
“Nó ở nơi đó!”
Từ phía trước, một con hồ ly đỏ rực khập khiễng bò tới. Nó bị hơi thở ấm áp và thân thiện thu hút.
Gấu trúc lớn đột nhiên hai mắt sáng rực, bốn chân chạm đất, nhanh chóng chạy tới. Con hồ ly đỏ rực đã thu nhỏ lại khoảng một mét dài, bị sự nhiệt tình của nó làm cho sững sờ. Sau đó bị gấu trúc lớn dùng đầu húc vào cơ thể.
Gấu trúc lớn quay lại nhìn Hạ Huỳnh đang khoan thai bước tới, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
“Không được ăn, chúng ta phải chữa lành cho nó.”
Nó thất vọng cụp đầu xuống rồi ngồi phịch cái mông xuống.
Hạ Huỳnh đi đến trước mặt con hồ ly đỏ rực, kiểm tra vết thương ở chân dính máu của nó.
Nghiêm trọng thật, một mảng lớn ở chân sau đã bị thối rữa. Mép vết thương có dấu hiệu bị bỏng.
Tín đồ thật đáng sợ, có thể làm tổn thương tinh thần thể của lính gác hoặc người dẫn đường.
Bầu không khí quá nặng nề, con hồ ly đỏ rực tội nghiệp nhìn Hạ Huỳnh. Đôi tai nhọn hoắt cụp xuống.
Cô vuốt ve đỉnh đầu lông lá của nó, khiến nó thoải mái híp mắt khoan khoái nằm xuống.
[Oa]
Con gấu trúc lớn đầy ghen tị nằm lên chân bị thương của nó, mở đôi mắt đen láy đáng thương. Nó truyền ánh mắt “để ý đến tôi đi” cho Hạ Huỳnh.
Cô cũng xoa đầu con gấu trúc lớn: “Em ngoan nhất.”
Gấu trúc lớn hài lòng cong cong hai mắt, bổ sung tinh thần lực cho con hồ ly đỏ rực. Khói đen phía trên dần tan đi để lộ bầu trời đầy mây rõ ràng.
Rất lâu sau, gấu trúc lớn ngáp một cái rồi bò dậy. Con hồ ly đỏ rực tinh thần phấn chấn ngẩng đầu kêu một tiếng, sau đó cúi đầu kiểm tra vết thương ở chân mình. Nó vui vẻ chạy quanh tại chỗ vài vòng. Cuối cùng, nó cười híp mắt dùng cổ cọ vào Hạ Huỳnh để bày tỏ sự thân mật và cảm ơn.
Cô khẽ mỉm cười ranh mãnh: “Em có vật gì để cảm ơn tôi không? Kể cả mang theo năng lượng tiêu cực cũng không sao. Chúng tôi có thể đối phó được.”
Con hồ đỏ rực cúi đầu do dự một lát rồi khẽ cắn vào ống tay áo của cô. Cô và gấu trúc lớn đi theo nó.
[Ưm]
Gấu trúc đen trắng lớn phát ra tiếng bất mãn. Nó không thích nơi này. Nó vặn vẹo cơ thể lông xù béo mập của mình, cố gắng tránh xa những mảnh vũ khí trên mặt đất.
[Oa]
“Làm xong việc thì lập tức ra ngoài.” Cô cũng không thích cảnh giới tinh thần như thế này, tuy nhiên cảnh giới tinh thần của nhiều lính gác đều tương tự chiến trường. Có lẽ vì họ là vũ khí chiến đấu, là hy vọng cuối cùng của nhân loại nên không thể không tồn tại trên lưỡi dao, lảng vảng bên bờ sinh tử.
[Oa]
Nó chắp hai tay lại đặt bên má, cố gắng mang ý đồ tạo vẻ dễ thương để thu hút sự chú ý của cô.
Đáng tiếc, người bạn đồng hành của nó đã quyết tâm tìm ra những mảnh ký ức chiến đấu.
“Nó ở nơi đó!”
Gấu trúc lớn đột nhiên hai mắt sáng rực, bốn chân chạm đất, nhanh chóng chạy tới. Con hồ ly đỏ rực đã thu nhỏ lại khoảng một mét dài, bị sự nhiệt tình của nó làm cho sững sờ. Sau đó bị gấu trúc lớn dùng đầu húc vào cơ thể.
Gấu trúc lớn quay lại nhìn Hạ Huỳnh đang khoan thai bước tới, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
“Không được ăn, chúng ta phải chữa lành cho nó.”
Nó thất vọng cụp đầu xuống rồi ngồi phịch cái mông xuống.
Hạ Huỳnh đi đến trước mặt con hồ ly đỏ rực, kiểm tra vết thương ở chân dính máu của nó.
Nghiêm trọng thật, một mảng lớn ở chân sau đã bị thối rữa. Mép vết thương có dấu hiệu bị bỏng.
Tín đồ thật đáng sợ, có thể làm tổn thương tinh thần thể của lính gác hoặc người dẫn đường.
Cô vuốt ve đỉnh đầu lông lá của nó, khiến nó thoải mái híp mắt khoan khoái nằm xuống.
[Oa]
Con gấu trúc lớn đầy ghen tị nằm lên chân bị thương của nó, mở đôi mắt đen láy đáng thương. Nó truyền ánh mắt “để ý đến tôi đi” cho Hạ Huỳnh.
Cô cũng xoa đầu con gấu trúc lớn: “Em ngoan nhất.”
Gấu trúc lớn hài lòng cong cong hai mắt, bổ sung tinh thần lực cho con hồ ly đỏ rực. Khói đen phía trên dần tan đi để lộ bầu trời đầy mây rõ ràng.
Rất lâu sau, gấu trúc lớn ngáp một cái rồi bò dậy. Con hồ ly đỏ rực tinh thần phấn chấn ngẩng đầu kêu một tiếng, sau đó cúi đầu kiểm tra vết thương ở chân mình. Nó vui vẻ chạy quanh tại chỗ vài vòng. Cuối cùng, nó cười híp mắt dùng cổ cọ vào Hạ Huỳnh để bày tỏ sự thân mật và cảm ơn.
Con hồ đỏ rực cúi đầu do dự một lát rồi khẽ cắn vào ống tay áo của cô. Cô và gấu trúc lớn đi theo nó.
5
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
